Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2217



Chương 2217

“Không hay rồi chủ tịch, bọn họ đang đập phá máy móc”, người phụ trạch cuống cuồng chạy tới nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình, cuối cùng thì anh không nhịn được nữa bèn chạy tới. Anh không ngờ gã đầu trọc lại vô thiên vô pháp như vậy, dám đập phá máy móc của Chung Hào đã làm. Tất cả đều là tâm huyết của Chung Hào. Lâm Chính không hi vọng số máy móc sẽ xảy ra sự cố.

Quả nhiên…Sau khi xông vào nhà máy, gã đầu trọc đã cho người đập phá toàn bộ máy móc của nhà máy.

Một vài người nhân công muốn ngăn lại nhưng đối phương hung dữ quá nên không làm gì được. Họ chị là những người làm công ăn lương, sao có thể đấu lại được đám du côn chứ?

“Tất cả dừng tay lại”, Lâm Chính quát lớn.

Gã đầu trọc chỉ cười lạnh và phất tay. Thế là đám đông đừng lại.

“Sao thế? Chủ tịch Lâm, thấy xót rồi hả?”

Gã đầu trọc cười: “Nếu cảm thấy xót thì mau chuyển đám sắt vụn này đi đi, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ vứt ra ngoài như vứt phế liệu đấy!”

Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên nhìn thấy gì đó bèn bước tới trước một dàn máy. Anh nhìn bộ phận vận hành bị lệch qua một bên bèn trầm mặt: “Ai làm?”

“Tôi! Sao thế?”, gã đầu trọc cười lạnh lùng.

“Anh Long! Chủ tịch bắt anh phải đền tiền đấy”, người đứng bên cạnh cười he he.

“Đền tiền à! Được!”, gã đầu trọc cười ha ha, lấy ra vài tờ tiền và vứt xuống đất: “Chủ tịch, nhặt lên đi”.

“Ha ha…”, đám đông bật cười ha ha. Thư ký Lục tức run, mặt đỏ linh căng.

Lâm Chính chỉ hờ hững nhìn những mấy tờ tiền dưới đất. Anh phất tay: “Thư ký Lục, cho người mang máy ra ngoài đi”.

“Vâng chủ tịch”, thư ký Lục tỏ vẻ nghi ngờ nhưng vẫn gọi người di chuyển máy ra ngoài.

“Những cái khác thì sao? Cậu không cho người chuyển đi nốt đi”, gã đầu trọc cười.

“Không cần”, Lâm Chính nhìn ra ngoài, điềm đạm nói.

Không cần à? Gã đầu trọc không hiểu ý của Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính bảo người khiêng chiếc máy hỏng ra bên ngoài, sau đó đứng bên cạnh nhắm mắt và không làm gì nữa. Điều đó khiến gã đầu trọc cảm thấy nghi ngờ. Thư ký Lục và người quản lý cũng không hiểu.

Chủ tịch Lâm định làm gì vậy?

“Nếu cậu không cần số máy móc này thì tôi có thể cho người vứt đi giúp cậu”, gã đầu trọc hét lớn.

“Tôi khuyên anh đừng nên làm như vậy”.

“Nếu tôi làm vậy thì cậu định làm gì tôi”, gã ta cười.

“Đại ca, anh định làm gì vậy? Đối đầu với thần y Lâm ạ? Cẩn thận tới lúc anh bị bệnh không có bệnh viện nào chịu nhận anh đấy?”, tên đàn em nói bằng vẻ ý vị.

“Ối tao sợ quá. Phải làm sao bây giờ? Giờ tao phải đi lạy thần y Lâm xin tha chắc?”, gã đầu trọc co rúm, tỏ vẻ sợ hãi.

“Ha ha…”, đám đông bật cười nắc nẻ.

“Chệt tiệt!”

“Các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, thư ký Lục cùng với quản lý đỏ mặt, nhìn chăm chăm gã đầu trọc với vẻ bất lực.

Đúng lúc này….Rầm rầm…Đột nhiên có âm thanh vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Tất cả giật mình quay qua nhìn. Họ thấy một nhóm mặc đồng phục cùng với xe cỡ lớn đi tới.

Gã đầu trọc đơ người. Có tầm 10 chiếc xe như thế, trên xe phải có tới hơn 200 người. Cộng thêm những người đang đi bộ thì phải lên tới cả nghìn người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.