Chương 2293
Lâm Tử Yến nghĩ trong đầu.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Điều kiện này tôi không thể đáp ứng cho cô, hay là cô cứ giết Tô Nhu đi”.
Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Tử Yến khựng lại.
“Chủ tịch Lâm, anh nói gì?”, cô ta thẫn thờ nhìn Lâm Chính, kinh ngạc hỏi lại và luôn nghĩ rằng mình nghe nhầm.
“Tôi thừa nhận Tô Nhu rất xinh đẹp nhưng cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là một người con gái mà thôi. Tôi không thể vì một người con gái mà bỏ đi tất cả, cho nên các cô muốn giết thì giết, có điều cô nên biết giết cô ấy thì các cô cũng phải chôn cùng, về đạo lý này thì không thể thay đổi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nghe giọng Lâm thần y, tất cả mọi người ở phía này đều giật mình.
Lâm Tử Yến á khẩu, khó có thể tin nổi còn Tô Nhu sau khi cố hết sức dùng khuỷu tay ấn cửa xe xuống thì cũng đã nghe rõ câu nói này.
Rất nhanh sau đó cô phản ứng lại.
Đúng vậy…Vì sao chủ tịch Lâm phải vì mình mà hiến cả Dương Hoa? Mình trong lòng anh ấy chưa thể có địa vị quan trọng như vậy được. Việc này đổi là ai cũng sẽ không đồng ý.
Lâm Tử Yến cũng phản ứng lại, sắc mặt không được tự nhiên. Cô ta suy nghĩ một hồi, hạ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, xem ra vài điều kiện tôi đưa ra có phần tham lam rồi. Thế này nhé, tôi đổi một điệu kiện, giúp chúng tôi đoạt được Tử Khoáng Sơn thì tôi sẽ thả cô ta ra, thế nào?”
“Không cần thiết, các cô ra tay đi, giết cô ta là được. Tôi nói rồi, tôi không quan tâm, người con gái tôi cần không có thì dựa vào cái gì mà bắt tôi bỏ ra vài chục tỉ để cứu cô gái này? Cô xem tôi là kẻ ngu ngốc đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu…”
Lâm Tử Yến cuống lên: “Chủ tịch Lâm, lẽ nào cậu không hề quan tâm tới người có gái này?”
“Tôi đương nhiên không quan tâm. Tôi nói rồi, tôi không thiếu gái! Nhưng cô làm ra những việc thế này ở địa bàn của tôi, tôi sao có thể bỏ qua cho cô được?”, Lâm Chính nói với vẻ mặt vô tình: “Nếu bây giờ cô đầu hàng, thả người thì tôi còn có thể xem xét tha mạng cho các cô, dù sao thì Tô Nhu cũng là đối tác hợp tác về thương mại của tôi, hiểu không hả?”
Lâm Tử Yến căng thẳng, chìm vào im lặng.
“Tôi không muốn nói câu thế này lần thứ hai”, Lâm Chính lạnh lùng.
Câu nói này như là thông điệp cuối cùng của Lâm Chính.
Lâm Tử Yến toàn thân run rẩy, cô ta bắt đầu do dự.
Người nhà họ Lâm cũng cuống lên.
“Sao? Còn muốn lãng phí thời gian sao?”, Lâm Chính điềm tĩnh nói và càng lúc càng lại gần Lâm Tử Yến.
Người nhà họ Lâm lần lượt lùi về sau, người nào người nấy tỏ ra căng thẳng thấy rõ.
Khẩu súng trong tay từng người cũng run lên theo. Có điều bọn họ không dám bóp cò.
Mặc dù người phía Lâm Chính không hề rút súng ra nhưng theo hiểu biết của bọn họ về Lâm thần y thì trước mặt y võ mạnh mẽ này, viên đạn của bọn họ chưa chắc có thể sát thương được anh.
Chỗ dựa duy nhất của bọn họ chính là Tô Nhu.
Nhưng ai ngờ rằng Lâm thần y căn bản không hề quan tâm tới Tô Nhu.
Bọn họ không còn quân bài cuối nữa, lúc này ai là cừu ai là sói đã không thể phân biệt rõ ràng.
Có điều khi cục diện trở nên kỳ lạ, Lâm Tử Yến đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ta mở cửa xe đằng sau vào chui vào trong.