Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2555



Chương 2555

Lúc này mọi người mới dừng bàn tán.

Sau khi chữa trị được thêm mười mấy người, Phong Tín Tử tỏ vẻ rất đắc ý.

Bà ta cảm thấy tốc độ của mình đã được coi là thần tốc rồi.

Nếu nhanh hơn nữa, e là phải Hoa Đà tái thế mới có thể làm được.

Nhưng bà ta còn chưa kịp nhìn, bên tai đã vang lên những tiếng hô kinh ngạc.

“Trời ơi!”.

“Anh ta… anh ta đang làm gì vậy?”.

Là tiếng kêu của đệ tử Bách Thảo Đường.

Phong Tín Tử ngạc nhiên, vội nhìn theo tiếng nói.

Mới nhìn mấy cái, bà ta đã ngây người ra.

Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia… vẫn chưa chữa cho người nào.

Không châm cứu, không bốc thuốc.

Anh rời khỏi chỗ, đi dọc theo hàng người.

Anh không nói gì, mỗi khi đi qua một đệ tử lại kiểm tra qua loa, có người thậm chí chỉ nhìn một cái, không sờ không hỏi, lướt luôn đến người tiếp theo.

Giống như cưỡi ngựa xem hoa.

“Anh ta đang làm gì vậy nhỉ?”, đệ tử ở bên cạnh thì thào hỏi.

Phong Tín Tử không trả lời.

Bởi vì bà ta cũng không rõ Lâm Chính đang làm gì.

Có kiểu chữa trị như vậy sao?

“Sư phụ, liệu có phải anh ta đang giở trò gì không?”, một đệ tử bước tới, cẩn thận hỏi.

“Hừ, dù cậu ta có giở trò gì, thì tôi cứ chữa của tôi thôi. Đến lúc đó kiểm tra công khai, ở đây có nhiều người như vậy, tôi không tin cậu ta có thể bịa đặt được gì”.

Phong Tín Tử lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục chữa trị cho những người bị thương.

Nhưng khi bà ta khám đến người thứ 37…

“Ồ!”.

Những tiếng kêu kinh ngạc lại vang lên.

Sau đó là những tiếng xôn xao.

Phong Tín Tử vội vàng quay đầu, nhìn sang bên kia.

Mới nhìn một cái, bà ta đã đứng phắt dậy, ngây ra như phỗng.

“Việc này… không thể nào!”.

Bà ta kêu lên kinh ngạc.

Lâm Chính đã có hành động.

Anh đi về phía sau đệ tử thứ 100.

Mấy đệ tử làm theo lời dặn của anh trước đó, kéo một tấm vải gấm dài tới, trên vải gấm cắm đầy châm bạc sáng lấp lánh.

Nhìn qua không khác gì sông Ngân, không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu châm bạc.

Chỉ thấy bóng dáng Lâm Chính di chuyển, vọt về phía tấm vải gấm kia, cầm góc trái kéo về phía trước. Lâm Chính giơ cả hai tay ra, phủ lên tấm vải gấm, mỗi một lần trượt tay lại có ánh sáng bạc lấp lánh b ắn ra khỏi vải gấm, đâm vào người những người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.