Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2635



Chương 2635

“Sao? Không có bạn nào muốn lên thử à?”, Nam Cung Mộng lên tiếng.

Đám đông anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nói nên lời. Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ lạ. Một lúc sau, có một người đàn ông vạm vỡ bước lên sàn đấu.

“Bà nội nói chứ? Đúng là một đám nhát như cáy. Như vậy mà còn đòi lấy vợ sao?”.

Người đàn ông vừa lầm bầm chửi vừa bước lên. Hắn khởi động gân cốt, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt hằm hằm sát khí.

Lâm Chính nhìn người đàn ông. Cơ thể hắn vô cùng kiện tráng với chiều cao gần hai mét. Hắn mang tới áp lực nặng nề. Điều khiến đám ngạc nhiên nhất có lẽ chính là những vết chai dày đặc trên bàn tay của hắn. Những vết chai này đã được hình thành cả mấy chục năm rồi. Xem ra hắn là một cao thủ quyền đạo, hơn nữa từ nhỏ đã luyện quyền.

Hai mắt Nam Cung Mộng sáng rực. Ông ta mỉm cười: “Người bạn này là…”

“Hổ quyền Trương Phong”, người đàn ông vặn cổ.

“Hổ quyền Trương Phong? Lẽ nào là đệ tử của Nhân Hổ?”

“Trời ơi, là đệ tử của Nhân Hổ sao?”

“Không thể tin được”.

Chẳng trách hắn dám ra mặt.

“Trận quyết đấu này sẽ vô cùng đặc sắc đây”, đám đông xì xầm.

“Thiên công tử, lần này chúng ta có thể biết được thực lực của kẻ này rốt cuộc như thế nào rồi”, một người đàn ông để tóc dài ngồi cạnh Nạp Lan Thiên mỉm cười.

“Đấm đá bình thường thôi mà, thăm dò có tác dụng gì chứ”, Nạp Lan Thiên thản nhiên nói.

“Hừ, thiên kiêu xếp thứ 10 nói chuyện đúng là khác”, người đàn ông nheo mắt cười: “Tôi được lĩnh giáo rồi”.

“Lát nữa sẽ có cơ hội thôi”, Nạp Lan Thiên điềm đạm nói. Người này siết nắm đấm nhưng nhanh chóng thả lỏng.

Hổ quyền Trương Phong rõ ràng là khá nổi tiếng với mọi người. Còn Lâm Chính thì chưa nghe thấy bao giờ.

“Ra tay đi”, Lâm Chính nói.

“Ra tay? Hừ, nhóc, Trương Phong tôi hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, chưa có ai dám bảo tôi ra tay trước cả. Cậu là người đầu tiên đấy. To gan gớm”, Trương Phong gật đầu: “Tôi không muốn gi ết chết cậu ngay từ quyền đấm đầu tiên. Thế này đi, tôi nhường cậu một tay, chỉ dùng tay phải đấu với cậu”, nói xong, hắn sải bước đi tới trước mặt anh.

“Anh chỉ dùng một tay sao? Vậy tôi dùng một đầu ngón tay vậy”, Lâm Chính thò một đầu ngón tay ra.

“Cậu nói cái gì? Cậu dùng một đầu ngón tay? Khốn nạn, cậu khinh thường tôi đấy à?”

Trương Phong tức giận bèn gầm lên, tốc độ của hắn gia tăng gấp nhiều lần. Hắn áp sát Lâm Chính, giáng quyền đánh xuống mặt anh.

Vụt! Cú đấm tạo ra một làn sóng sức mạnh. Vô cùng khủng khiếp.

Sợ rằng đến cả sắt thép thì cũng bị đấm thủng. Nhiều người trố tròn mắt nhìn. Có người không nhịn được còn hét lên. Dù là ai thì cũng cho rằng đầu của Lâm Chính sẽ như một quả dưa hấu nát bét.

“Lâm Chính”, Bích Trân kêu lên.

“Xong con ong rồi”, An Viên lầm bầm.

Đúng lúc này, Lâm Chính chỉ khẽ di chuyển ngón tay ấn lên quyền đấm. Một âm thanh quỷ dị vang lên.

Nắm đấm đột nhiên khựng lại trước mặt Lâm Chính, không nhúc nhích được thêm một cm nào nữa.

Trương Phong sững sờ. Hắn nhìn lên thì phát hiện quyền đấm của mình đã bị chặn lại bởi một ngón tay của Lâm Chính.

“Cái gì?”

Cả hiện trường sục sôi. Một ngón tay mà có thể chặn được cả quyền đấm của đệ tử Nhân Hổ sao? Có cần khoa trương tới mức đó không?

“Khốn nạn!”, Trương Phong cảm thấy không cam tâm, hắn gầm lên, dồn lực định đấm gãy ngón tay.

Thế nhưng ngón tay của Lâm Chính vô cùng cứng rắn. Dù hắn có dồn lực thế nào thì ngón tay đó cũng không nhúc nhích, thậm chí nó cứ thẳng đuột như thế, chẳng thèm cong lại lấy nửa phân.

“Sao có thể như vậy?”, Trương Phong trố mắt.

Hắn bỗng cảm nhận được ngón tay khẽ đẩy mạnh. Trương Phong điên cuồng bật lùi về phía sau giống như bị tấn công. Hắn loạng choạng, ngã ra mép của võ đài. Đợi đến khi hắn bò dậy được thì thấy tay mình đã be bét máu.

Trên mu bàn tay là một cái lỗ do chính ngón tay Lâm Chính tạo ra.

Trương Phong sững sờ. Đám đông cũng hóa đá.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ dùng một ngón tay thôi. Tuy nhiên tôi vẫn cho phép anh dùng cả hai tay để đấu với tôi đấy”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, đưa một ngón tay ra và đi về phía Trương Phong.

Trương Phong bàng hoàng nhìn Lâm Chính. Cảm giác sợ hãi bắt đầu trỗi dậy trong hắn. Hắn rất muốn lao lên liều mạng. Nhưng chút lý trí còn sót lại đã chiến thắng.

“Một ngón tay của cậu đã có thể đối phó được với tôi. Nếu như cậu muốn giết tôi thì vừa nãy có lẽ đã làm rồi”.

Trương Phong nắm cổ tay mình, nghiến răng đứng dậy: “Nếu đã vậy thì việc tôi đánh nhau với cậu đúng là không thức thời. Cho nên…Cậu Lâm…tôi thua rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.