Chương 270
Khuôn mặt anh lập tức xuất hiện những thay đổi vi diệu, làn da không trơn láng như trước nữa, màu môi cũng trở nên hơi thâm. Tuy tổng thể ngũ quan không thay đổi quá nhiều, nhưng vẫn có sự khác biệt so với trước đó.
Anh rút châm bạc ra, thầm thở dài.
Để không gây sự chú ý của phía Yên Kinh, anh cũng coi như hao tâm tổn sức.
Vụ kiện kết thúc, đương nhiên các phóng viên ở cửa không thể để Mã Hải và Liễu Khiếu Sinh cứ thế rời đi được.
Người nhà họ Tô không còn mặt mũi ở lại đây, vội đỡ bà cụ Tô đã hồn bay phách lạc về nhà.
Nhưng bà cụ Tô vừa lên xe lại ngất xỉu vì tâm trạng kích động. Người nhà họ Tô sợ hãi biến sắc, Tô Cối vội vàng đưa bà ta đến bệnh viện.
Cả nhà Trương Tinh Vũ cũng bị phóng viên vây lấy.
Nhưng không hỏi bọn họ về chuyện kiện cáo, mà lại hỏi về Chủ tịch Lâm.
Xem ra ngay cả phóng viên cũng nghĩ Chủ tịch Lâm bất ngờ xuất hiện là vì Tô Nhu.
Trương Tinh Vũ lợi dụng chuyện này, lập tức mượn gió thổi lửa, khoe khoang thực ra Tô Nhu và Chủ tịch Lâm là chỗ quen biết, đồng thời hai người cũng có ý với nhau, Tô Nhu sắp ly hôn với Lâm Chính.
Tô Nhu vội vàng giải thích, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì.
Thế là tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết mục tiêu của Chủ tịch Lâm chính là người đẹp nổi tiếng Giang Thành – Tô Nhu.
Còn Lâm Chính bỗng nhiên lại mọc thêm cặp sừng.
Hơn nữa cặp sừng này do chính anh đội cho anh…
Lâm Chính quay lại.
“Anh không sao chứ?”, Tô Nhu vội bước tới hỏi.
“Chỉ hơi đau bụng thôi, đến bệnh viện uống chút thuốc là khỏi rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Về thôi”, Trương Tinh Vũ mặt không cảm xúc liếc nhìn Lâm Chính một cái, sau đó vẫy hai chiếc taxi.
Cả nhà lên xe về.
Hôm nay tâm trạng Tô Nhu rất tốt, định đích thân xuống bếp đãi cả nhà một bữa.
Nhưng cả nhà vừa xuống xe, đang định đi về chung cư, thì một chiếc Maserati màu trắng bỗng lao tới, đỗ ngang cổng chung cư, chặn đường đi của bọn họ.
Mấy người giật nảy mình.
“Lái xe cái kiểu gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày kêu lên.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc đồ LV bước xuống. Bà ta trang điểm đậm, đi giày cao gót, đeo kính râm, dáng vẻ vênh váo hung hăng.
Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Trương Tinh Vũ trắng bệch.
“Bác?”.
Dường như Tô Nhu cũng quen người phụ nữ này, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Anh ở rể nhà họ Tô ba năm, nhưng chưa từng gặp người bác này.
Sắc mặt Tô Quảng khó coi: “A Phượng, chị… sao chị lại đến đây?”.
“Sao nào? Tôi không được đến à?”.