Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2773



Chương 2773

Ông Trần nhìn thấy bóng dáng kia thì như bị sét đánh ngang tai, đứng như trời trồng…

Người đến không phải ai khác, mà chính là người đứng đầu khu vực Giang Thành.

Từ Thiên!

Lúc này, Từ Thiên đang thở hổn hển, đầu mướt mồ hôi, nhìn rất nhếch nhác.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cốc cà phê trong tay ông ta khiến trái tim ông Trần bỗng lạnh hẳn đi…

“Ông là ai hả?”.

Người nhà họ Lưu thấy Từ Thiên bước vào thì tỏ vẻ không vui, Lưu Mãn Yến càm ràm.

“Tôi hả? Tôi chỉ mang cà phê đến thôi”.

Từ Thiên thở hắt ra, lạnh lùng nói.

“Mang cà phê đến mà vênh váo như vậy sao? Nhân viên phục vụ của quán này có thái độ kém quá đấy! Thảo nào người ta đến gây sự!”, Lưu Mãn Yến hừ một tiếng, nói đầy quái đản.

Nhưng Từ Thiên phớt lờ bà ta, bưng cốc cà phê đang nóng nghi ngút đi về phía này, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lên tiếng: “Là ai gọi cà phê Nhị Cẩu Tử vậy?”.

Ông Trần sợ đến mức suýt nữa quỳ luôn xuống đất.

“Mẹ kiếp, ông là ai hả? Mang cà phê đến thôi mà cũng vênh váo như vậy! Ông chán sống rồi sao?”, người bên cạnh ông Trần thấy ngứa mắt liền chửi bới.

Nhưng hắn vừa dứt lời.

Bốp!

Ông Trần tát cho hắn một cái rất mạnh.

Người kia xoay tại chỗ một vòng, trên mặt là dấu tay rát bỏng. Hắn ôm mặt, nhìn ông Trần với ánh mắt ấm ức và khó hiểu.

Những người khác cũng trố mắt ra.

Đang yên đang lành, sao ông Trần lại đánh người?

“Ông chủ…”

Người kia còn định lên tiếng, nhưng lại bị ông Trần ngắt lời.

“Câm miệng!”, ông ta tức giận nói.

Người kia sửng sốt.

“Ông Trần, ông không sao chứ?”, Lưu Kiến Phi cảm thấy khác thường, liền dè dặt gọi.

Nào ngờ ông Trần vẫn phớt lờ ông ta, vội vàng quay lại định chào hỏi Từ Thiên.

Nhưng ông ta chưa kịp lên tiếng, đã bị Từ Thiên chặn họng trước.

“Chào ông, đây là cà phê Nhị Cẩu Tử ông gọi sao? Ông xem có đúng là cốc này không?”, Từ Thiên đưa cốc cà phê vẫn đang bốc khói nghi ngút qua, mặt không cảm xúc nói.

Cả người ông Trần run như cầy sấy, vội chìa tay ra đỡ, gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng vâng, là cốc này… là cốc này, cảm ơn… cảm ơn…”

Dáng vẻ kinh hãi hoảng sợ của ông ta lại lần nữa khiến mọi người ngạc nhiên.

Chuyện này là sao vậy?

Vừa nãy còn là ông Trần huênh hoang ngang ngược, sao bỗng dưng lại trở nên dịu dàng lễ phép như vậy?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.