Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2793



Chương 2793

“Vậy tôi phải làm thế nào thì các vị mới ngoan ngoãn ngồi ở nhà đây?”, Lâm Chính liếc nhìn đám đông một lượt và hỏi.

“Những gì chúng tôi muốn đều đã viết ra cả rồi. Thần y Lâm, cậu có thể xem”.

Đám đông đồng loạt lấy những mảnh giấy từ trong túi ra và đặt lên bàn. Long Thủ vội vàng bước tới, thu hết những tờ giấy lại và đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn một lượt. Sắc mặt anh không thay đổi gì nhiều.

“Bọn họ viết gì vậy thầy?”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi. Lâm Chính đưa cho ông ta.

Tần Bách Tùng vội nhận lấy. Sau khi xem xong, ông ta tái mặt.

“Cái gì, chuyển nhượng 60% cổ phần của Hoa Dương cho bọn họ?”

“Còn phải giao lại phương thuốc trị nhồi máu não, viêm mũi nữa sao?”

“Đến cả mười loại thuốc quý của học viện Huyền Y Phái mà cũng không buông tha, phải giao lại cho họ vô điều kiện?”

“Quá…đáng lắm rồi đấy. Đây khác gì là đục khóet học viện và Hoa Dương chứ!”, Tần Bách Tùng tức tới mức lồi mắt. Ông ta hét lên: “Không được! Tuyệt đối không thể đồng ý”.

“Nếu thần y Lâm không đồng ý thì đừng trách chúng tôi nhé”.

Người trước đó lên tiếng mỉm cười nói.

Tần Bách Tùng nghe thấy vậy thì loạng choạng suýt ngã. Ông ta siết chặt đống giấy trong tay, không biết phải làm sao.

“Thần y Lâm! Thực ra yêu cầu của chúng tôi chẳng quá đáng chút nào. Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu thua thì sẽ thế nào? Chẳng phải là thân bại danh liệt sao? Giờ có biết bao nhiêu người quan tâm tới trận đấu này”.

Những người khác cũng gật đầu mỉm cười.

“Thần y Lâm, ông Hàn nói đúng đấy”.

“Cậu chỉ bỏ ra một phần rất nhỏ là đã có thể giữ được cả sản nghiệp đồ sộ rồi. Chẳng phải là rất hợp lý sao?”

Long Thủ, Dịch Quế Lâm thì tức điên máu. Đã đục khoét mà còn nói giọng cứ như vinh quang lắm! Đúng là vô liêm sỉ. Nhưng lúc này, dù có giận thì bọn họ cũng phải nhịn.

Tất cả đều quay qua nhìn Lâm Chính và chờ đợi câu trả lời của anh. Lâm Chính im lặng không nói gì.

“Thưa thầy, chuyện này vẫn nên cẩn trọng”, Tần Bách Tùng bước tới, nói nhỏ. Thế nhưng vừa dứt lời thì Lâm Chính đã ngẩng đầu: “Tôi đồng ý”.

“Hả?”, Tần Bách Tùng bàng hoàng. Đám đông cũng sững sờ. Có không ít người cười ngoác miệng.

“Ha ha, thần y Lâm đúng là người hào sảng”.

“Quá tốt! Quá tốt!”, đám đông vỗ tay tán dương. Sự thỏa hiệp của Lâm Chính mang ý nghĩa là bọn họ đã nắm giữ được quyền chủ động tuyệt đối. Giờ họ nói gì thì anh cũng phải làm theo.

“Tôi sẽ lập tức sắp xếp người bàn giao. Các vị sẽ nhanh chóng có được thứ mà mình muốn. Xin hỏi còn có chuyện gì nữa không?”, Lâm Chính hỏi.

“Ha ha. Chúng tôi nào dám nói nhiều nữa. Chúng tôi cáo từ nhé”, người trước đó lên tiếng mỉm cười, đứng dậy chắp tay định rời đi. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Ông vội cái gì? Chuyện xong rồi sao? Ngồi xuống!”

Người đàn ông họ Hàn tái mặt, quay lại nhìn thì phát hiện người lên tiếng chính là thanh niên của Thiên Hạt Giáo.

“Kim công tử có gì chỉ giáo à?”, ông Hàn bèn hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.