Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2832



Chương 2832

“Trưởng lão, chúng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ lấy công chuộc tội”.

Hai người kích động nói.

“Không cần đâu, bên trên đã có phương án xử phạt hai cậu rồi, về phần Trọng Mộc thì chờ chữa khỏi bệnh cũng sẽ phải chịu trừng phạt”, người đàn ông lạnh lùng nói.

Hai người tái mặt, ánh mắt đầy sợ hãi.

Sự trừng phạt của thôn Dược Vương… đều không hề nhẹ nhàng!

Đúng lúc này, một người nhanh chân chạy tới.

“Trưởng lão!”.

“Sao vậy?”, người đàn ông ngoảnh sang, trầm giọng hỏi.

Người kia ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.

Người đàn ông biến sắc.

“Không chữa được thật sao?”.

“Hiện giờ các trưởng lão đều bó tay, chỉ có thể mời người ở trên đến thử xem sao. Nếu người ở trên cũng không thể giải được độc, thì thôn Dược Vương ta không ai có thể chữa khỏi cho Trọng Mộc cả”, người kia nhỏ giọng nói.

Hai người đang quỳ dưới đất nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Ánh mắt người đàn ông cũng đanh lại.

“Độc của thần y Lâm… thực sự đáng sợ như vậy sao? Ngay cả thôn Dược Vương ta cũng hết cách?”.

“Hiện giờ thì là vậy”.

“Nếu đã không thể giải được độc, thì chỉ có thể xử lý Trọng Mộc trước! Vừa khéo bên kia đang thiếu “thuốc dẫn”!”, ánh mắt người đàn ông lóe lên sát ý, dữ tợn nói.

“Sợ là không được! Lâm Chính đã hạ độc Trọng Mộc trước con mắt của bao nhiêu người, tất cả bọn họ đều biết Trọng Mộc trúng độc của thần y Lâm. Nếu Trọng Mộc chết, thì tất cả các tông phái thế tộc trong nước đều cho rằng chúng ta không chữa được nên Trọng Mộc mới chết. Như vậy thì ai cũng nghĩ là y thuật của thôn Dược Vương chúng ta không bằng thần y Lâm, thần y Lâm cũng sẽ đạt được mục đích”.

“Khốn kiếp! Tên thần y Lâm chết tiệt này!”, người đàn ông thầm cắn răng, ánh mắt đầy thù hận.

“Bên trên quyết định phải lấy lại thể diện bằng mọi giá!”.

Người kia lấy trong túi áo ra một bức thư, đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông bóc ra, nhíu mày: “Sao cơ? Muốn ra tay với Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái? Chuyện này vừa mới kết thúc, nếu học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện, thì tất cả mọi người đều biết là thôn Dược Vương chúng ta trả thù! Như vậy… liệu có không phù hợp không?”.

“Đây là ý của người ở trên”, người kia trầm giọng nói.

Người đàn ông hơi sửng sốt.

“Cái người ở trên cần là mọi người đều biết! Thôn Dược Vương chúng ta đã mất sạch thể diện, không chỗ dung thân! Nếu không vớt vát lại, thì còn đứng vững ở đời kiểu gì? Người ở trên nói rồi, chúng ta phải khiến người đời đều biết là chúng ta đang trả thù, khiến người người khiếp sợ, từ đó lập uy!”, người kia nói.

“Nhưng… Trịnh Nam Thiên đã ngay lập tức thông qua bên kia gửi điện cho thôn Dược Vương chúng ta! Nếu ra tay… cũng khó ăn nói với bên kia…”

“Người ở trên sẽ xử lý thỏa đáng, anh không cần lo lắng”.

“Được rồi”.

Người đàn ông gật đầu, hít sâu một hơi, rồi cất bức thư đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.