Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2835



Chương 2835

Rõ ràng là họ đang lãng phí thời gian. Ông ta nhìn kỹ đám người này, nhìn ánh mắt sau lớp mặt nạ của họ thì mới phát hiện ra những người này có phần hơi mệt mỏi.

“Các vị trưởng lão còn bao lâu nữa mới tới được sau núi?”, Niệm Sinh khẽ hỏi.

“Chắc tầm 4,5 phút nữa”

“4, 5 phút nữa sao? Thôi mặc kệ đi. Tất cả mọi người chuẩn bị. Chúng ta xông ra”, Niệm Sinh kêu lên.

Những người xung quanh nhìn nhau với vẻ kỳ lạ.

“Niệm Sinh! Ông làm gì vậy? Các vị trưởng lão còn chưa tới nơi. Giờ chúng ta lao ra, nếu như đối phương không đấu mà bỏ chạy thì phải làm sao? Hơn nữa, đối phương đông người thế kia, sự di chuyển đột ngột chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong. Điều đó sẽ gây ra bất lợi đối với chúng ta”, người bên cạnh lập tức bước ra, đanh mặt nói.

“Kinh Diệp! Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Những con người này quá kỳ lạ. Tôi có dự cảm chẳng lành, cần phải nhanh chóng giải quyết bọn họ. Cho dù có phải trả giá cũng được. Nếu như kéo dài thêm thì sợ rằng…sẽ xảy ra vấn đề mất”, Niệm Sinh khẽ nói.

“Hừ! Đây là thôn Dược Vương, những kẻ này có thể làm gì được chứ? Bọn họ đến cổng thôn còn không tấn công được thì có gì phải lo lắng?”

“Đúng vậy, Niệm Sinh! Ông nghĩ nhiều rồi”.

“Tôi thấy bọn họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi!”, đám đông cũng phụ họa theo, chẳng ai thấy bận tâm tới chuyện này.

“Đúng vậy Niệm Sinh! Mọi người nói đúng! Vừa rồi tôi có quan sát. Những người này mặc dù có nhiều cao thủ nhưng giữa họ không hề có sự phối hợp. Nếu tôi đoán không nhầm thì đám người này liên kết lại để gây rối với chúng ta. Một đám ô hợp thì ông có gì phải sợ? Đợi các vị trưởng lão tới được sau núi, chúng ta trong, ngoài kết hợp tấn công thì chúng chết chắc”.

“Vậy tại sao bọn họ lại quấy rối thôn của chúng ta?”, Niệm Sinh hỏi.

“Điều này…”, người kia do dự lắc đầu.

“Có khi nào liên quan tới thần y Lâm không?”, Niệm Sinh đột nhiên nói tiếp.

Người kia giật mình, sau đó bật cười: “Ha ha…Niệm Sinh, ông nghĩ gì thế? Tên họ Lâm đó sử dụng nghịch chuyển châm chắc đã chết từ lâu rồi. Tôi thấy người của học viện giờ đang tất bật lo cho hậu sự của cậu ta thì có”.

Đám đông cũng bật cười: “Niệm Sinh, ông nghĩ nhiều quá rồi đấy”.

“Tên đó ngoẻo từ lâu rồi, sao có thể liên quan tới chuyện này được”.

“Ông buồn cười quá đấy”.

Đúng lúc này…

Bùm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ bên trong thôn Dược Vương. Nụ cười của đám đông tắt lịm.

Niệm Sinh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn kêu lên: “Hướng đó…không hay rồi, chúng ta bị trúng kế điệu hổ ly sơn mất rồi!”。

“Điệu hổ ly sơn?”, tất cả những người khác cảm thấy da đầu tệ dại và trống rỗng”.

“Âm thanh đó tới từ…vườn thuốc của tiên tổ! Không! Vườn thuốc của tiên tổ xảy ra chuyện rồi. Mau đi cứu viện! Mau”, một ông cụ kêu lên. Những người khác tái mặt, vội vàng lao về hướng đó.

Hiện trưởng trở nên hỗ loạn. Chẳng ai còn bận tâm tới những kẻ đeo mặt nạ nữa. Bọn họ điên cuồng lao về phía vườn thuốc của tiên tổ.

“HÌnh như thành công rồi! Chúng ta chuồn thôi”.

Đám người đeo mặt nạ lập tức rút lui. Một lúc sau bọn họ chạy mất dạng, không còn lấy một ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.