Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2837



Chương 2837

“Nếu không ghim thêm châm thì Tảo Tăng sẽ không thể cầm cự thêm được bao lâu nữa”.

“Phải đưa lên trên thôi”.

“Được! Hai người nữa cùng tôi đưa Tảo Tăng đi”, tiếng kêu vang lên. Có thêm hai người của thôn Dược Vương bước tới.

Đúng lúc này, Tảo Tăng đột nhiên lên tiếng: “Phải cẩn thận…phải cẩn thận…”

“Tảo Tăng, ông nói cái gì?”, Niệm Sinh vội vàng cúi người xuống.

“Phải cẩn thận…”, âm thanh yếu ớt, không rõ ràng phát ra từ miệng Tảo Tăng.

“Cẩn thận điều gì? Tảo Tăng, ông có thể nói rõ hơn không?”, Niệm Sinh vội hỏi.

“Lạc…Linh …Huyết”, Tảo Tăng cố gắng nói ra ba từ.

“Lạc Linh Huyết sao?”, Niệm Sinh giật mình.

“Lẽ nào người tấn công vườn hoa tiên tổ lại sở hữu Lạc Linh Huyết”, một ông cụ lên tiếng.

“Có lẽ không đơn giản như vậy. Nếu chỉ có một giọt Lạc Linh Huyết thì không tới mức hạ gục được Tảo Tăng. Tảo Tăng từng đánh bại cả thiên tài Lạc Linh Huyết cơ mà. Vì vậy tôi đoán, người tấn công Tảo Tăng có lẽ sở hữu rất nhiều Lạc Linh Huyết. Hắn mượn sức mạnh của Lạc Linh Huyết nên đã xông vào vườn hoa của tiên tổ”, Niệm Sinh trầm giọng.

“Tảo Tăng có biết người đó có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết không?”, người bên cạnh vội vàng hỏi.

Tảo Tăng há miệng, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi: “Hai…hai….”

“Hai? Hai giọt”, người bên cạnh cảm thấy bất ngờ.

“Vậy cũng không nhiều mà”.

“Hừ, hai giọt mà còn không nhiều. Ông có biết một giọt thôi đã đủ quý giá tới mức nào rồi không? Hơn nữa uy lực do hai giọt phát huy khác hoàn toàn một giọt. Ông đừng có khinh thường Lạc Linh Huyết”, ông cụ hừ giọng. Người kia vội vàng cúi đầu.

“Giờ không phải là lúc nói những lời này, Thôn Dược Vương đã được khóa chặt rồi. Các lối ra vào đều có người của chúng ta canh chừng. Kẻ kia vừa ra tay với vườn hoa, chắc chắn chưa ra khỏi thôn đâu. Tôi đoán hắn vẫn còn trốn đâu đó trong thôn. Mọi người lập tức rà soát tìm kiếm. Phải bắt cho bằng được kẻ đó”.

“Được!”, đám đông đồng loạt kêu lên.

Đúng lúc này, một người của thôn lao vào.

“Không hay rồi các vị! Xảy ra chuyện rồi”, người này thở hổn hển.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Niệm Sinh vội ngẩng đầu.

“Nhà lao bạo động rồi! Nổi loạn rồi”, người này kêu lên.

“Cái gì?”, tất cả đều tái mặt, run bắn người.

“Không biết ai đã mở cửa nhà lao, đám tù binh bên trong chạy hết ra ngoài rồi”, người này khóc dở mếu dở. Đám người Niệm Sinh bàng hoàng.

“Bao vậy toàn bộ nhà lao. Không được để bất cứ tù binh nào chạy thoát. Nếu mà để chạy thoát thì thôn Dược Vương chúng ta sẽ xong đời mất”, Niệm Sinh gào lên.

Mọi người lao về phía nhà lao. Chẳng ai còn quan tâm tới tên cướp vườn thuốc của tiên tổ nữa…

Tại một khu núi hoang vu…

Vụt! Mọi người tháo mặt nạ ra.

“Nhiệm cụ của chúng ta hoàn thành rồi. Theo lý mà nói, thần y Lâm phải đưa thuốc cho chúng ta chứ”, một người đàn ông trung niên lên tiếng. Đó chính là ông Hàn.

“Thần y Lâm dặn rồi. Xong việc, chúng ta đợi ở đây. Cậu ta chắc cũng sắp tới rồi. Mọi người kiên nhẫn chờ thêm chút”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.