Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2865



Chương 2865

Hơn nữa bọn họ còn gọi thần y Lâm là giáo chủ?

Vậy chẳng phải là thần y Lâm đã nắm được Đông Hoàng Giáo sao?

Nếu thần y Lâm có nhiều thế lực như vậy trong tay, đối đầu với thôn Dược Vương cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng muốn hủy diệt thôn Dược Vương thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm.

“Thần y Lâm, lần này… anh mang bao nhiêu người đến?”, Nhan Khả Nhi dè dặt hỏi.

“Một mình tôi”.

“Hả?”.

Nhan Khả Nhi kêu lên thất thanh, trợn mắt há mồm.

“Có chuyện gì vậy?”.

Tần Hoán ở bên ngoài lại thò đầu vào nhìn.

Cũng may tốc độ của Lâm Chính đủ nhanh, né đi kịp thời, đứng sát vào mép tường, tránh được ánh mắt của hắn.

“Tôi… tôi đau… đau quá nên kêu lên…”, Nhan Khả Nhi cố làm ra vẻ đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo nói.

“Hừ!”.

Tần Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại quay ra.

Lúc này Lâm Chính mới quay lại bên cạnh Nhan Khả Nhi.

“Tôi xin lỗi”, Nhan Khả Nhi nhỏ giọng nói.

“Không sao, nếu bị lộ thì tôi sẽ cưỡng chế đưa cô rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.

“Tôi thì không quan trọng, nhưng thần y Lâm, anh… anh đến một mình thật sao?”, Nhan Khả Nhi nuốt nước bọt hỏi.

“Phải”, Lâm Chính đáp không chút do dự.

Nhan Khả Nhi có chút ngớ người, run giọng hỏi: “Anh định làm thế nào?”.

Lâm Chính nhìn bốn phía, bình tĩnh đáp: “Tôi định trà trộn vào thôn Dược Vương, cô có cách gì không?”.

“Anh muốn làm gì?”.

“Chuyện này cô đừng quan tâm, sắp xếp một thân phận cho tôi đi”.

“Việc này… tôi biết sắp xếp cho anh kiểu gì đây? Bây giờ tôi cũng chẳng khác nào phạm nhân”, Nhan Khả Nhi thở dài, ánh mắt tỏ vẻ khổ sở.

“Lúc trước ở thôn dược Tân Điền, tôi nghe có người từng nói với người ở thôn Dược Vương của cô là… hình như bố cô chính là trưởng thôn Dược Vương? Sao cô lại trở thành phạm nhân được chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện này nói ra thì dài lắm… Đúng vậy, bố tôi đúng là trưởng thôn Nhan Tam Khai của thôn Dược Vương… Chỉ tiếc là ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con gái, ngược lại, tôi chỉ là một vị thuốc dẫn cao quý trong mắt ông ấy, kiệt tác mà ông ấy đắc ý nhất”, ánh mắt Nhan Khả Nhi đầy thê lương khổ sở.

“Thuốc dẫn?”.

“Sau khi tôi sinh ra, người trong thôn đã đối xử với tôi khác với những người khác, bởi vì tôi từ nhỏ đã có thể chất đặc biệt, là thể chất linh thảo cực kỳ hiếm gặp. Người của thôn Dược Vương vẫn luôn khát khao thể chất này, sự xuất hiện của tôi cuối cùng cũng hoàn thành giấc mơ của bọn họ”.

“Khát khao? Cô có ý gì?”, Lâm Chính nhìn cô ấy.

Nhan Khả Nhi thở dài, nụ cười càng thê lương sầu thảm.

“Đúng là khát khao thật, bởi vì sự ra đời của tôi là do người bên trên thôn Dược Vương sắp xếp”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.