Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2882



Chương 2882

Không cho phép làm trái.

Bọn họ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng thả Tiêu Hồng đi.

Tiêu Hồng sải bước về phía cổng.

Nhưng mới đi được mấy bước, hình như anh bỗng nhớ ra gì đó, bước chân liền khựng lại.

“Đúng rồi, có một chuyện tôi quên không nói”.

Tất cả mọi người đổ dồn mắt nhìn anh.

Tiêu Hồng bình thản nói: “Trước đó tôi nói châm thuật của các ông không bằng tôi, hình như các ông không phục. Thế này đi, nếu ở đây có ai không phục, thì có thể đến chỗ Ngũ trưởng lão khiêu chiến tôi. Bất kể là ai tôi cũng sẽ ứng chiến, không từ chối một ai, bao gồm… cả Nhị trưởng lão”.

Dứt lời liền ra khỏi cổng, đầu cũng không ngoảnh lại.

Ba giây sau, nhà thờ tổ liền bùng nổ.

Cả thôn Dược Vương đều xôn xao.

Rầm!

Một cánh cửa thấp lùn bị đạp mạnh ra.

Sau đó đám người Phương sư tỷ ùa vào, xúm lại chỗ Tiêu Hồng đang sắc thuốc.

Tiêu Hồng hơi sửng sốt, quay sang nhìn mọi người.

“Các sư huynh sư tỷ có chuyện gì sao?”, Tiêu Hồng hỏi.

Phương sư tỷ xông tới, túm lấy cổ áo Tiêu Hồng, tức giận gầm lên: “Đồ ngu này, cậu có biết mình đã làm gì không hả? Cậu dám thách thức Nhị trưởng lão? Cậu điên rồi sao? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì chứ?”.

“Bây giờ người nào bên phía Nhị trưởng lão cũng căm thù chúng ta, tất cả là do cậu gây họa! Ngũ trưởng lão vừa sáng ra đã qua đó xin lỗi! Tất cả là do cậu hại!”.

“Nhị trưởng lão mà cậu cũng dám động vào? Cậu ăn gan hùm mật báo đấy à? Tôi nói cho cậu biết, chuyện này đã ầm ĩ cả lên, bây giờ cậu hãy cầu cho chuyện này không đến tai trưởng thôn hay người bên trên đi! Nếu để hai người họ biết, thì Ngũ trưởng lão cũng không bảo vệ được cậu đâu!”.

Bọn họ nhao nhao chỉ trích Tiêu Hồng.

“Phương sư tỷ, chị đừng kích động!”.

Tiết Phù vội vàng bước tới, tách hai người ra, sau đó mặt nhăn mày nhó nói với Tiêu Hồng: “Tiêu sư huynh, sao anh lại lỗ m ãng như vậy?”.

“Tôi không lỗ m ãng, châm thuật của bọn họ quả thực không bằng tôi mà”, Tiêu Hồng nói.

“Anh… sao anh lại cố chấp thế nhỉ?”, Tiết Phù không biết nên nói gì cho phải.

“Tại sao anh làm chuyện ngu ngốc lại kéo theo tất cả chúng tôi chứ? Bây giờ các sư huynh sư tỷ bên Nhị trưởng lão đều coi chúng tôi như kẻ thù, bọn họ ai mà không phải là tinh nhuệ của thôn Dược Vương? Ai mà không phải là trưởng bối của chúng ta? Anh muốn chúng tôi phải đứng vững ở thôn Dược Vương kiểu gì đây?”, Lý muội muội hừ mũi.

“Tiêu Hồng, theo tôi nghĩ thì cậu mau đến chỗ Nhị trưởng lão xin lỗi đi”, không biết là ai kêu lên.

“Đúng, cậu mau đi xin lỗi đi”.

“Không được phép do dự”.

“Mau qua đó xin lỗi đi”.

Mọi người la ó ầm ĩ.

Nhưng đúng lúc này, một đệ tử lao vào.

“Tiêu Hồng đâu rồi?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.