Chương 293
“Để…để xem thế nào…”, Tô Nhu buột miệng.
“Được, vậy tôi đi trước nhé. Mọi người cũng mau tới đây đi”, Khai Mạc mỉm cười, thái độ trông vô cùng ung dung, hắn bước vào trong.
Từ đầu tới cuối hắn không thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái. Tô Nhu trông có vẻ sợ hãi. Cô nhìn cửa vào nhà họ Trương và chùn bước.
“Tô Nhu, chúng ta vào trong đi”, Tô Quảng lên tiếng.
“Con…con…”, Tô Nhu lắm bắp, không dám bước vào.
Cho tới lúc này, bỗng có một bàn tay khẽ đặt lên vai cô. Tô Nhu giật mình. Cô thấy Lâm Chính đang cười với mình: “Đừng sợ, có anh đây”.
Tô Nhu cúi đầu, cười khổ: “Sao anh không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nếu em muốn thì em sẽ nói, còn em không muốn, thì chẳng ai có thể ép được em”, Lâm Chính lên tiếng.
Có những chuyện không hỏi có khi còn tốt hơn.
“Thực ra nói với anh cũng không sao”, Tô Nhu quay đầu, đôi mắt mắt ánh lên vẻ đau khổ và sợ hãi: “Em và anh ta quen không lâu, chỉ có hai, ba ngày. Em từng bị chú sắp xếp đi gặp mặt Khai Mạc. Anh cũng biết đấy, cái gọi là môn đăng hộ đối của nhà họ Trương chẳng qua là quan hệ thông gia. Em không có tình cảm với Khai Mạc. Do gia tộc ép nên em đành phải làm vậy”.
“Em chỉ đơn giản nghĩ vâng lời để đối phó, gặp mặt một lần là xong. Thế nhưng nào ngờ sau khi gặp, anh ta lại điên cuồng theo đuổi em. Thậm chí còn đáng sợ hơn cả Mã Phong. Em những tưởng chỉ cần mặc kệ là xong, không ngờ lại xảy ra quá nhiều chuyện đáng sợ.
Nói tới đây, cơ thể bé nhỏ của cô run lên, khuôn mặt tái nhợt.
“Tiểu Tô, đừng nói nữa”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
Tô Nhu mặt cắt không ra hột máu, sợ hãi co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng nói hết.
“Đó là ngày thứ ba sau khi em gặp Khai Mạc. Em không thể nào chấp nhận được sự tấn công dồn dập, điên cuồng của anh ta. Em định bắt xe về Giang Thành. Nào ngờ, taxi mà em gọi lại do Khai Mạc sắp xếp. Em ngồi sau vô thức nhìn thấy tin nhắn do tài xe gửi cho Khai Mạc. Em biết là nếu mình bị rơi vào tay anh ta thì sẽ chết chắc. Bởi vì từng có thông tin truyền ra rằng Khai Mạc là người thích ngược đãi người khác. Thậm chí có người phụ nữ đã từng bị anh ta ngược đãi tới chết”.
“Trong lúc cấp bách, em đã nhảy ra khỏi xe. Người tài xế lập tức báo cho Khai Mạc. Em trốn ở khu dân cư gần đó mới thoát được kiếp nạn. Cho tới khi bố mẹ vội tới đón, đưa em đi bệnh viện thì sự việc mới kết thúc”.
Nói tới đây, Tô Nhu lại run lên bần bật.
Lâm Chính không nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm. Sát ý giăng kín đôi mắt anh.
Một cô gái yếu đuối nhảy ra khỏi xe thì phải dũng cảm tới mức nào chứ? Thật đáng sợ!
Hơn nữa cô còn phải trốn sự truy đuổi của hơn chục người, gian khổ biết bao!
Thể chất của Tô Nhu không quá tốt. Cô nhảy ra khỏi xe mà không chết đã là một kỳ tích rồi. Khi đó chắc chắn cô bị thương nặng. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng trách Tô Nhu nhìn thấy Khai Mạc lại cảm thấy sợ hãi như vậy. Bởi vì trong mắt cô, Khai Mạc giống y như một ác ma vậy.
“Chuyện này không hề nói với người nhà họ Trương sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nói rồi nhưng không hề có tác dụng”, Tô Quảng thở dài: “Nhà họ Trương không thể vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Khai được. Huống hồ Khai Mạc không chịu thừa nhận, cũng không có chứng cứ. Chuyện này cứ thế mà cho qua”.
“Thôi, chuyện đã qua rồi. Lần sau chúng ta tránh xa cái tên Khai Mạc đó ra một chút là được”, Trương Tinh Vũ cảm thấy bực bội.