Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2957



Chương 2957

Nhan Tam Khai hét to một tiếng, ngã ngồi xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ như nhìn thấy ma.

Lâm Chính thở hổn hển, toàn thân ướt sũng, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn tất cả những người đang có mặt.

“Thần y Lâm! Anh không sao? Tốt quá!”.

Tiết Phù đang đòi sống đòi chết ở bên kia nhìn thấy thế thì mừng rỡ như điên.

“Thần y Lâm!”.

Thủ Mệnh cũng sửng sốt.

“Hử?”.

Dường như lúc này Lâm Chính mới để ý đến Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, anh nhíu mày hỏi: “Chẳng phải các chị đã đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?”.

“Ơ…”, Thủ Mệnh không biết trả lời thế nào, nhưng Hùng Giới Thiên thì cuống cuồng kêu lên: “Thần y Lâm, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị sư đệ phản bội, rồi lại bị bắt về. Bọn họ muốn lấy chúng tôi làm thuốc dẫn, còn muốn chia xác của cô chủ Nhan Khả Nhi nữa! Xin hãy cứu chúng tôi với!”.

“Vậy sao?”.

Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhìn thi thể Nhan Khả Nhi đang nằm bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại dâng lên sự thù hận.

“Ông lại đây!”.

Lâm Chính nhìn Nhan Tam Khai, bình tĩnh nói.

“Đừng… đừng mà, thần y Lâm… đừng mà…”

Nhan Tam Khai run rẩy kêu lên, không dám nhúc nhích bước chân.

Những người khác cũng sợ hãi tột cùng.

Dù sao đây cũng là người mà ngay cả người bề trên cũng không gi ết chết được…

Ngay cả bom độc và mây độc của người bề trên cũng không làm gì được anh, thì những người còn lại của thôn Dược Vương dựa vào đâu để đối đầu với anh chứ?

Đã có người nhận ra sự bất thường, quay đầu định chạy.

“Chạy sao?”.

Lâm Chính hừ lạnh, tung người nhảy lên, lập tức lao tới trước mặt người kia như một u hồn, đánh một chưởng vào đầu hắn.

Vèo!

Một luồng độc lực đen sì b ắn ra từ lòng bàn tay.

Người kia không kịp hét lên tiếng nào, đã giống như một miếng băng tan, biến thành một vũng máu.

“Hả?”.

Tất cả đều bị dọa sợ.

“Thần y Lâm tha mạng!”.

“Xin hãy tha mạng!”.

Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.

Tốc độ quỷ mị và thủ đoạn đáng sợ như vậy, sao bọn họ dám phản kháng chứ?

Nhưng… Lâm Chính đã vô cùng căm thù và chán ghét đám người này của thôn Dược Vương.

“Bây giờ xin tha mạng… liệu có muộn quá không?”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Giọng nói như vang lên từ địa ngục, khiến lòng người run sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.