Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2969



Chương 2969

“Cô Tô Nhu vẫn trong bệnh viện. Mặc dù cô Cung xảy ra chuyện nhưng chúng tôi cũng đã sắp xếp vài người nữ trợ lý đi chăm sóc nên đối phương không làm gì được cô Tô Nhu”, Khang Gia Hào nói.

“Xem ra đối phương không phải nhằm vào tôi mà là nhằm vào Dương Hoa. Đưa tôi tới gặp Mã Hải”.

“Vâng chủ tịch, mời đi theo tôi”.

Hai người lái xe tới y quán ở phía Nam Giang Thành. Y Quán Thiệu Thị này đã mở mấy chục năm rồi, làm tới ba đời và cũng khá có tiếng ở Giang Thành.

Tuy nhiên sau khi xuất hiện thần y Lâm thì rất nhiều y quán ở Giang Thành không còn khá khẩm nữa.

Thần y Lâm quá tỏa sáng.

Y quán trông khá cũ kỹ. Trước kia việc kinh doanh khá tốt, nhưng giờ thì vắng đi nhiều. Bên ngoài xe cộ náo nhiệt, bên trong thì im lặng như tờ.

Có một ông cụ đang ngủ gật. Khang Gia Hào nhanh chóng bước vào.

“Ông cụ Thiệu phải không?”, Khang Gia Hào khẽ gọi.

Lúc này ông cụ mới dụi mắt: “Ai đó? Tới xem bệnh à? Không khỏe ở đâu?”

Ông cụ lờ mờ hỏi.

“Thưa ông là tôi, Gia Hào”, Khang Gia Hào vội vàng nói.

“Ồ? Gia Hào à?”, ông cụ Thiệu đã tỉnh táo hơn: “Sao ông lại tới rồi? Có chuyện gì sao?”

“Vị này muốn gặp giám đốc Mã”, Khang Gia Hào bước tới nói nhỏ.

Dứt lời, ông cụ lập tức tái mặt và xua tay: “Cái gì mà giám đốc Mã? Tôi không biết! Gia Hào, nói người này nếu như khám bệnh thì tôi khám. Còn nếu tới gặp ông Mã nào đó thì tìm nhầm chỗ rồi. Tôi không biết”.

Ông cụ muốn bảo vệ Mã Hải nên giả vờ như vậy. Thế nhưng trông ông ấy diễn gượng gạo quá nên ai cũng cảm thấy nghi ngờ.

Khang Gia Hào khóc dở mếu dở, đành phải ghé sát vào nói thêm: “Người này là…chủ tịch Lâm!”

“Chủ tịch Lâm sao? Chủ tịch Lâm nào?”, ông cụ giật mình.

“Dương Hoa còn có chủ tịch Lâm nào được chứ?”, Khang Gia Hào nghiêm túc nói.

Ông cụ nín thở, nhìn Lâm Chính một hồi rồi hừ giọng: “Đừng tưởng ông già này không biết gì. Mặc dù tôi chưa từng tận mắt gặp chủ tịch Lâm nhưng cũng đã thấy trên tivi. Chủ tịch Lâm không phải trông như thế này”.

“Vậy có phải thế này không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm đâm vào cổ mình rồi rút ra. Khuôn mặt của anh lập tức biến thành thần y Lâm.

Ông cụ Thiệu há hốc miệng: “Đúng là chủ tịch Lâm thật sao?”

“Mau đưa tôi đi gặp Mã Hải”, Lâm Chính lại đâm châm lên, hồi phục diện mạo bình thường.

“Được! Cậu Lâm mời bên này”, ông cụ Thiệu bừng tỉnh, không dám dây dưa, đôi mắt ánh lên vẻ khâm phục và kích động, ông ta chạy tới kéo cửa lên và dẫn Lâm Chính đi sâu vào trong.

“Sao tự dưng khi nãy ông căng thẳng vậy?”, Lâm Chính nhìn hành động của ông cụ và cảm thấy kỳ lạ.

“Thần y Lâm không biết, gần đây có nhiều người tới tìm tung tích con rể tôi. Nên tôi đành phải làm thế. Nếu họ biết thần y Lâm mà ở đây thì chắc chắn cũng sẽ làm khó cậu”, ông cụ Thiệu thở dài.

“Ông có biết bọn họ là ai không?”

“Không rõ nhưng đều rất lợi hại”.

“Vậy à…ông đừng lo lắng, đi xem tình hình của Mã Hải thế nào đã”.

Ba người đi xuyên qua một hành lang dài, tới một căn phòng âm u thì nhìn thấy Mã Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.