Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 298



Chương 298

Người đó là Trương Ái Khởi, bác của Tô Nhu, chị họ của Trương Tinh Vũ.

“Người một nhà? Người một nhà chó má gì? Nhà họ Trương chúng tôi có loại trộm cắp này sao?”, Trương Ái Khởi chống nạnh la lên.

“Bác! Bác quá đáng quá rồi! Mẹ cháu không trộm vòng tay, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, nếu các người không có chứng cứ thì đừng nói lung tung!”, Tô Nhu tức giận nói.

“Chứng cứ? Chuyện này còn cần chứng cứ gì nữa? Chuyện mọi người đều biết còn cần chứng cứ sao?”.

“Vậy là bác đang vu khống!”.

“Con nhỏ chết tiệt, mày dám cãi với tao?”, Trương Khởi Ái nổi giận, tiến lên dạy dỗ Tô Nhu.

Đúng lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi tới, che miệng cười.

“Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa, hôm nay là tiệc thọ của ông nội, mẹ thất thố như vậy, chẳng lẽ muốn để người ngoài cười chê sao?”.

“Chị Thành Bình?”, Tô Nhu gọi.

“Ồ, Tiểu Nhu, đã lâu không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp nhỉ!”, cô gái mỉm cười, tầm nhìn dừng ở bên cạnh Tô Nhu, cười nói: “Lâm Chính, cậu cũng lâu không gặp, gần đây có khỏe không? Tìm được công việc gì chưa? Chắc không ở nhà ăn bám nữa chứ?”.

Nói xong, cả phòng rộ lên tiếng cười.

Lâm Chính luôn là đề tài gây cười của nhà họ Trương. Chỉ cần anh đến, người nhà họ Trương đều sẽ lấy anh ra đùa cợt.

Lần này cũng không ngoại lệ.

“Tôi có việc rồi”, Lâm Chính không đổi sắc mặt đáp.

“Việc gì vậy?”, Thành Bình ngây ra một lúc rồi lại hỏi.

“Việc ở y quán”.

“Y quán?”, đám người Thành Bình sững sờ: “Cậu khám bệnh cho người ta sao?”.

“Không phải, tôi chạy việc vặt cho người ta”, Lâm Chính lắc đầu.

Người trong phòng lại im lặng, ngay sau đó, tiếng cười đủ để phá sụp nóc nhà lập tức rộ lên…

“Lợi hại, lợi hại, Lâm Chính, cậu lợi hại quá rồi!”.

“Có thể quét dọn ở y quán, chắc lương của cậu cao lắm nhỉ?”.

“Ha ha ha, đúng là nhân tài!”.

Đám khách khứa ôm bụng cười lớn, người nào người nấy đập bàn giậm chân, cười cả ra nước mắt.

Thành Bình cũng che miệng cười không ngừng được, một lát sau mới nói: “Không tệ, không tệ, Lâm Chính… cậu cũng coi như đã trưởng thành, ít nhất không cần bám váy ăn hại nữa, ha ha ha…”

Tiếng cười mỉa mai không ngớt.

Vẻ mặt Tô Nhu vô cùng khó coi.

“Thực ra quét dọn chỉ là một phần công việc của tôi”, Lâm Chính im lặng một lát rồi lại nói.

“Cậu mau im đi”, Trương Tinh Vũ không chịu nổi nữa, thấp giọng gầm lên.

Lâm Chính quay sang nhìn bà ta.

Chỉ thấy Trương Tinh Vũ lau lung tung nước mắt trên mặt, sắc mặt u ám đứng bật dậy: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước”.

Dứt lời, bà ta vội vàng rời khỏi sảnh tiệc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.