Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2994



Chương 2994

Thấy Tô Nhu hiện giờ vẫn được coi là ổn định, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đám người Cung Hỉ Vân quả thực bảo vệ rất tốt.

“Lâm Chính! Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cút ra ngoài!”, Trương Ái Khởi gần như là hét lên, thấy Lâm Chính phớt lờ mình, bà ta liền gào to: “Người đâu! Người đâu!”.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Xảy ra chuyện gì thế?”.

Không ít người chạy vào.

Họ đều là đám vệ sĩ của nhà họ Trương.

“Đuổi thằng vô dụng này ra ngoài cho tôi! Nếu cậu ta không chịu đi thì đánh cho tôi! Đánh mạnh vào!”, Trương Ái Khởi tức giận chửi bới.

“Vâng”.

Bọn họ lập tức xông tới.

“Không cần các người ra tay! Tôi tự đi được!”.

Lâm Chính quay sang, mặt không cảm xúc nói.

Đám vệ sĩ nghe thấy thế thì khựng lại, đưa mắt nhìn nhau.

Tô Nhu bình an vô sự, Lâm Chính cảm thấy yên tâm, cũng không cần ở lại đây nữa. Anh phải tranh thủ thời gian nghiên cứu thuốc giải độc của hoa Tuyệt Mệnh, còn phải giải quyết phiền phức của Cổ Phái, khiến mọi chuyện yên bình trở lại.

Lần này anh sẽ không được nương tay với Cổ Phái nữa.

Anh phải giết gà dọa khỉ.

Khiến tất cả mọi người sợ anh, không dám chọc vào anh nữa.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên kiên định, thầm siết chặt nắm tay.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính định rời đi thì Trương Ái Khởi bỗng nổi giận.

“Đứng lại! Họ Lâm kia! Cậu coi nhà họ Trương tôi là nơi nào hả? Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Cậu hại Tiểu Nhu ra nông nỗi này, sao tôi có thể để cậu đi dễ dàng như vậy chứ? Đánh gãy một chân của cậu ta rồi ném ra ngoài cho tôi! Cho cậu ta biết ức hiếp người nhà họ Trương sẽ có kết cục gì!”, Trương Ái Khởi tức giận nói.

“Vâng!”.

Đám vệ sĩ lập tức xông tới.

“Những lời nói một phía của Trương Tinh Vũ mà các bà cũng tin sao? Hừ, xem ra tôi cũng không cần giải thích nữa”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, anh không thể kiềm chế sự tức giận trong lòng được nữa.

Nhưng đúng lúc định ra tay, một tiếng quát già nua bỗng vang lên.

“Tất cả dừng tay!”.

Ai nấy khựng lại, nhìn ra ngoài cửa.

“Ông chủ!”.

“Sao bố lại đến đây?”.

Trương Ái Khởi ngạc nhiên: “Bố không nghỉ ngơi còn chạy đến đây làm gì?”.

“Bố nghe A Hổ nói Lâm Chính đến, nên đến xem thế nào. A Khởi, con làm cái gì vậy? Vô duyên vô cớ, tại sao lại đánh cháu rể của bố?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.