Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3005



Chương 3005

“Tiểu Mạn, cô nói chuyện kiểu gì đấy?”, có người nhà họ Trương quở trách.

Mặc dù Uông Hiểu Mạn là người nhà họ Tô, nhưng suy cho cùng vì Tô Nhu nên cũng có chút thân tình với nhà họ Trương. Sở dĩ cô ta đến đây là đại diện cho nhà họ Tô đến chăm sóc Tô Nhu.

“Tôi nói chuyện kiểu gì? Tôi chỉ nói lời công bằng thôi! Anh Lôi đến nhà họ Trương để làm gì? Để giúp nhà họ Trương, bảo vệ Tô Nhu. Nhưng nhà họ Trương các người thì hay rồi, lấy oán báo ơn, còn định đối phó với anh Lôi! Các người còn là người sao? Các người đúng là không bằng cầm thú!”, Uông Hiểu Mạn nói.

“Cô lại nói ra những lời như vậy?”.

“Không thể tha thứ!”.

Nhiều người nhà họ Trương rất căm phẫn.

“Tôi chỉ nói sự thật!”, Uông Hiểu Mạn lạnh lùng nói.

“Thế à?”, ông Lôi gật đầu: “Nếu đã như vậy thì được, cứ làm theo lời A Bằng nói!”.

Dứt lời, một người đàn ông ở bên trái ông Lôi đi về phía Trương Trung Hoa.

“Cậu định làm gì?”, Trương Trung Hoa hoảng sợ.

“Ông Lôi đã nói rồi, đánh tàn phế hai chân ông!”, người đó lạnh lùng nói, sát khí bừng bừng.

“Dừng tay!”.

“Không được làm ông ấy bị thương!”.

Đám người Trương Tùng Hồng lập tức tiến lên, ngăn người đó lại.

Bọn họ có thể chấp nhận chuyện giam lỏng ông cụ, nhưng bọn họ không thể chấp nhận chuyện hai chân ông cụ bị tàn phế.

Người lớn tuổi vậy mà gặp phải chấn thương nặng thì hậu quả khó lường.

“Chết đi!”.

Người đó nổi giận, trở tay đánh tới.

Tốc độ nhanh như gió sấm, hai người không phản ứng kịp.

Bốp bốp!

Hai người họ hứng hai cái tát mạnh, ngã nhào tại chỗ, răng cũng bị rụng mất hai cái.

Người nhà họ Trương ở xung quanh sợ đến mức cả người run rẩy.

“Bọn họ đều là người từng luyện võ, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ!”.

“Võ giả của nhà họ Trương chúng ta sao có thể đối phó với bọn họ được?”.

“Đây là cao thủ bên cạnh ông Lôi đấy!”.

Từng tiếng nói run rẩy vang lên.

Tất cả mọi người đều sợ hãi.

Bọn họ không thể chống lại mấy người đó.

“Hừ!”.

Người đàn ông kia tỏ vẻ khinh thường, giơ tay định tóm lấy ông cụ Trương.

Ông cụ Trương mở to mắt, liên tục lùi về sau, luống cuống không biết phải làm sao.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên chụp lấy cổ tay của người đàn ông kia.

“Hả?”.

Người đàn ông kia sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện bên cạnh ông cụ Trương đã xuất hiện thêm một người thanh niên từ lúc nào không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.