Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3011



Chương 3011

“Dạ mẹ!”, nhà họ Trương cũng lập tức đáp lại.

“Ông ngoại, vì nhà họ Trương, mau ngăn những người đó lại đi, đừng gây sự với người kia”, Lâm Chính quay qua nói với Trương Trung Hoa.

Trương Trung Hoa vội vàng lên tiếng: “Cháu biết người đó à?”

“Dạ”.

“Ai vậy?”

“Người mà nhà họ Trương không động vào nổi”, Lâm Chính đáp lại.

Trương Trung Hoa nín thở, lập tức lên tiếng: “Bà già đừng có làm loạn”.

“Cái loại hồ đồ như ông sắp hại chết cả nhà họ Trương rồi đấy. Giờ không có chỗ cho ông lên tiếng đâu. Tránh ra một bên đi”, bà cụ Trương hừ giọng.

“Không phải trước bà đã nói rồi sao, nó rằng sẽ không can dự vào chuyện của gia tộc nữa. Lẽ nào trước đó dạy bà một trận vẫn chưa thấy ngấm? Nên lần này lại chứng nào tật nấy rồi? Rốt cuộc là ai đang hại chết nhà họ Trương vậy?”,Trương Trung Hoa mặt đỏ linh căng, trông vô cùng kích đọng.

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Ông Lôi đang ở đây, nếu như tôi không ra mặt thì chẳng lẽ lại đợi ông đứng ra chắc? Ông là một lão già hồ đồ, rốt cuộc ông có biết mình đang làm gì không?”, bà cụ Trương đùng đùng nổi giận. Bà ta cũng mặc kệ Trương Trung Hoa, chỉ phất tay: “Đuổi thằng đó ra ngoài cho tôi”.

Nhà họ Trương lập tức lao lên định lôi người kia ra ngoài. Thế nhưng bọn họ vừa tiếp cận thì.

Vụt! Một luồng khí tức nổi lên đánh thẳng về phía bọn họ.

Rầm rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Mấy người nhà họ Trương bay bật ra, đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Cái gì?”

Đám đông thất kinh. Bọn họ không hề nhìn thấy người đàn ông ra tay. Mà chỉ thấy người nhà mình vừa tiếp cận thì đã bay bật ra.

Cảnh tượng này khác gì là ảo thuật…

“Phóng chân khí sao?”, Đại Ưng ý thức được điều gì đó bèn run rẩy lên tiếng.

“Cái gì?”, Trương Trung Hoa cũng tái mặt.

“Khốn khiếp! Người đâu, xông lên hết cho tôi! Đi đuổi kẻ đó ra ngoài! Nhanh!”, bà cụ Trương mặc kệ, cứ thế kêu toáng cả lên.

Người nhà họ Trương bặm môi, vội vàng ra tay. Lúc này, Đại Ưng ý thức được điều gì đó bèn quỳ xuống, hành lễ với người đàn ông.

“Đại…Đại Ưng bái kiến thiên kiêu”.

“Thiên kiêu sao?”

Cả hiện trường sục sôi. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông với vẻ không dám tin…

“Người này là thiên kiêu?”, cả nhà họ Trương thất thanh.

“Đại Ưng! Cậu làm gì vậy? Dù là thiên kiêu thì cậu cũng có gì phải sợ? Không phải cậu nói là thực lực của cậu ngang tầm thiên kiêu à?”, ông Lôi cảm thấy không vui trước hành động của Đại Ưng.

Thế nhưng Đại Ưng chỉ run rẩy nói: “Ông Lôi, người này xếp trong top 10 của thiên kiêu”.

Ông Lôi nghe thấy vậy thì chén trà trong tay rơi xuống đất…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.