Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3028



Chương 3028

“Mà những người như tôi…sợ nhất là một điều”.

“Đó chính là chết”, nói xong, Lữ Lộng Triều cầm cái bình lên, mở ra và dốc vào miệng.

Tần Bách Tùng im lặng. Nuốt xong thuốc, Lữ Lộng Triều mới lên tiếng: “Ông muốn tôi làm gì?”

“Cũng chẳng phải điều gì khó khăn, chỉ muốn ông đưa cái này cho người phụ trách chính của Cổ Phái”, Tần Bách Tùng lấy ra một tập tài liệu, đưa ra trước. Lữ Lộng Triều lấy ra xem. Khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng căng thẳng.

“Những điều này…là thật sao?”

“Nửa giả nửa thật”.

“Vậy là có ý gì?”

“Y thuật của thầy đúng là đều ở đây…ông yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì thì Cổ Phái cũng sẽ không trách ông đâu”, Tần Bách Tùng nói.

Lữ Lộng Triều do dự, sau đó gật đầu: “Được, nếu đã vậy thì tôi sẽ làm theo những gì ông nói. Khi nào tôi có thể bắt đầu?”

“Giờ có thể bắt đầu luôn rồi. Sau khi sự việc thành công, thầy sẽ đưa thuốc giải cho ông. Tới khi đó ông sẽ được tự do, có thể mua vé máy bay đi nước ngoài, ẩn danh một thời gian”.

Lữ Lộng Triều nhìn Tần Bách Tùng chăm chăm, sau đó quay người đi ra ngoài.

Lữ Lộng Triều trong dáng vẻ đầy vết thương thoát ra khỏi Giang Thành đã được người của Cổ Phái gài ở đây phát hiện ra.

“Lữ Lộng Triều! Chuyện gì vậy? Hai ngày vừa rồi ông đi đâu?”, trong con hẻm nhỏ, một người đàn ông đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai chặn Lữ Lộng Triều đang trong bộ dạng tơi tả lại và trầm giọng hỏi.

“Mau đưa tôi về, tôi có tin tình báo quan trọng. Mau đưa tôi đi gặp phía bên trên”, Lữ Lộng Triều vội nói.

“Tình báo quan trọng sao?”, người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ nhưng thấy vẻ cuống quýt của Lữ Lộng Triều thì người này cũng gật đầu và lấy điện thoại ra.

Một lúc sau, một chiếc xe màu đen đỗ ngay đầu con hẻm. Người đàn ông chộp lấy tay của Lữ Lộng Triều đưa lên xe và đi về hướng sân bay.

Sau khoảng 4 tiếng ngồi đồng hồ thì Lữ Lộng Triều đã đáp xuống một hòn đảo nhỏ nằm vùng duyên hải của thành phố. Có tài xế tới đón ông ta.

Lữ Lộng Triều cảm thấy thấp thỏm, ông ta cùng người tài xế tới một trang viên rộng lớn ở ngay giữa hòn đảo. Trang viên mang phong cách cổ xưa, bốn bề là hoa cỏ, đẹp tuyệt vời.

Bước vào trang viên, Lữ Lộng Triều được đưa tới một căn chòi hóng mát. Ông ta cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.

“Ông đang sợ cái gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên vang lên.

Lữ Lộng Triều sợ hết hồn. Lúc này ông ta phát hiện ra trong căn chòi đột ngột xuất hiện một người khác.

“Chủ nhiệm Diêu? Chào chủ nhiệm Diêu!”, Lữ Lộng Triều cúi người đầy cung kính.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng ông đâu?”

Người thanh niên tên là chủ nhiệm Dieu điềm đạm nói.

“Đại hỉ…là đại hỉ”, Lữ Lộng Triều há hốc miệng,

“Đại hỉ cái gì?”, chủ nhiệm Diêu giật mình…

Lữ Lộng Triệu vội đưa tập tài liệu cho chủ nhiệm Diêu. Anh ta bèn nhận lấy.

Một lúc sau anh ta đanh mặt: “Ở đâu đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.