Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3037



Chương 3037

Nhưng lần này vận may của Lâm Chính rõ ràng sẽ không tốt được như vậy nữa.

“Trương Nhã, cô thấy sao?”, Đặng Lôi nghiêng đầu nhìn cô gái lạnh lùng kia.

“Cũng được! Thêm một người thì thêm một sự săn sóc chiếu cố, dù sao hồ Ám Long này vốn là nơi không người vô cùng nguy hiểm, bên trong chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn đang đợi chúng ta, người đông sức mạnh mà”, cô gái tên Trương Nhã nói.

“Vậy cứ quyết như thế”, Đặng Lôi nheo mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Lâm Chính, sao cậu không nói gì? Đừng nói cậu sợ rồi chứ? Nếu cậu không dám vào trong thì giờ về nhà còn kịp, không ai chê cười cậu đâu. Ha ha…”.

“Cậu muốn tôi đồng hành với cậu thì được thôi!”.

Lâm Chính gật đầu đồng ý.

Nếu có thể đi cùng bọn họ vào trong có lẽ sẽ có ích cho việc che giấu thân phận, đến lúc đó cũng có thể giúp ích cho kế hoạch của mình.

“Ha, can đảm lắm!”.

Đặng Lôi cười, vẻ mặt như đạt được ý đồ.

“Vậy chúng ta vào trong đi”.

“Được!”.

Bốn người đồng hành, tiến vào hồ Ám Long.

Thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Đặng Lôi và hai cô gái, anh biết được quả nhiên hai cô gái làm trong giới truyền thông báo chí.

Cô gái lạnh lùng tên Trương Nhã, cô gái ngây thơ tên Hứa Tình, hai người là phóng viên của tòa soạn nhật báo Mậu Thành.

Hứa Tình là phóng viên thực tập, đi theo Trương Nhã hỗ trợ.

Trương Nhã luôn muốn khai quật được một tin bùng nổ, cho nên rất để tâm đ ến bất cứ tin tức có giá trị nào.

Đăng Lôi dường như có hứng thú với Trương Nhã nên đã để lộ tin tức về hồ Ám Long.

Quả nhiên, Trương Nhã đã động lòng.

Đặng Lôi nhân cơ hội giới thiệu mình, xưng là có thể làm vệ sĩ cho cô ta.

Vì thế, ba người mới đến nơi này.

“Chị Nhã, nơi này… thật là u ám!”.

Vừa vào hồ Ám Long, nhìn rừng cây um tùm xung quanh, Hứa Tình hơi hoảng hốt, run rẩy đi sát theo sau Trương Nhã.

Trương Nhã không lên tiếng, nhưng gương mặt cũng căng thẳng hơn nhiều.

“Trương Nhã, Hứa Tình, các cô đừng sợ, có tôi đây! Nguy hiểm gì tôi cũng sẽ giải quyết giúp các cô”, Đặng Lôi vội vàng vỗ ngực, bộ dạng tràn đầy tự tin.

Hai người khẽ gật đầu.

Lâm Chính liếc anh ta, lên tiếng: “Đặng Lôi, làm sao cậu biết chuyện nhiều người của giới võ thuật đến hồ Ám Long tìm kiếm bảo tàng?”.

Nghe vậy, Đặng Lôi lập tức liếc nhìn anh, lạnh lùng hừ: “Vậy làm sao cậu biết?”.

“Rất đơn giản, vì tin tức này là tôi tung ra”, Lâm Chính nói thẳng.

Đặng Lôi nghe vậy lại trợn mắt, sau đó cười ha ha.

“Ha ha ha ha, tin tức cậu tung ra? Đừng chọc tôi cười, ha ha ha ha…”, Đặng Lôi ôm bụng cười không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.