Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3105



Chương 3105

Viên đạn vừa tiếp xúc da thịt thì đã nổ tung. Bên trong phóng ra vô số châm bạc, tất cả đều như muốn ghim vào tử huyện của anh.

Lâm Chính lập tức quay người né chúng. Anh tin đám châm này không thể xuyên qua anh nhưng chúng đều nhắm vào tử huyệt nên phải cẩn thận.

Đúng lúc này thì những người khác đã áp sát Lâm Chính. Các thể loại đao kiếm, binh khí chứa độc đều tấn công về phía anh.

Đám người cấm vệ thu hẹp vòng vây. Cơn tấn công xuất hiện như mưa.

Thế nhưng Tiên Thiên Cương Khu quá khủng khiếp. Đám đao kiếm kia căn bản không thể làm gì được anh. Dù vũ khí của họ được luyện chế vô cùng đặc biệt nhưng cũng chỉ có thể để lại vài vết như vết xước trên người Lâm Chính mà thôi.

Đội cấm vệ không có ý định dừng lại. Công Tôn Đại Hoàng ở phía sau không cho phép họ dừng lại. Và bọn họ cũng trung thành tuyệt đối với Công Tôn Đại Hoàng.

Ông ta muốn đối phương phải chết. Thế thì họ sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.

“Các người, thật sự không sợ chết à?”, bị tấn công dồn dập, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu nhìn đám đông.

“Giết!”, tất cả bọn họ gào lên. Lâm Chính cũng giận lắm, anh vung hai tay, cản đám đông.

Sức mạnh kinh khủng giống như cơn hồng thủy đổ ập lên đám cấn vệ. Cơ thể họ giống như những cái cây khô nứt toác, gãy gập và méo mó, trông vô cùng thê thảm.

Cùng lúc, cơ thể Lâm Chính phát ra một luồng khí màu đen. Luồng khí tản ra bốn phía.

Rõ ràng đây chính là khí độc. Sức mạnh của Thương Ám Huyền Thể đã được kích hoạt Chỉ có điều đội cấn vệ toàn là dược nhân, cơ thể của bọn họ cũng có sức đề kháng cực mạnh chống lại độc dược. Thế nên đám khí độc này không gi ết chết họ ngay được.

“Hừ! Thần y Lâm, cậu thật sự cho rằng cấm vệ của tôi là đám mèo mả gà đồng sao? Bọn họ không sợ khí độc đâu, để tôi xem cậu giết họ thế nào”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.

Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục phóng khí ra. Một lúc sau, toàn bộ đội cấm vệ đã chìm nghỉm trong lớp khí dày đặc. Đám đông không nhìn rõ được tình hình bên trong, họ chỉ thấy những bóng hình lờ mờ lướt qua lướt lại như những bóng ma.

“Ông Công Tôn! Chúng ta phải cử cứu viện thôi”, có người khẽ nói

“Độc khí mạnh thế kia ai dám lại gần? Chúng ta lại không phải dược nhân! Tới đó chỉ có chết thôi!”

“Vậy phải làm sao?”

“Tiên Thiên Cương Khu của thần y Lâm quá khủng khiếp, thật khó mà hạ gục được cậu ta”, người của Cổ Phái thở dài.

Công Tôn Đại Hoàng cũng nheo mắt. Ông ta khẽ nói: “Đừng hoảng sợ, Tiên Thiên Cương Khu không phải là thứ gì vô địch đâu”.

“Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”

“Tiên Thiên Cương Khu muốn đạt tới mức độ đao thương bất nhập thì cũng phải dựa vào thể lực của cơ thể để duy trì. Một khi thể lực bị cạn kiệt thì Tiên Thiên Cương Khu cũng sẽ bị giảm sức mạnh đi nhiều. Tới khi đó chắc chắn sẽ giết được cậu ta”.

“Ý của ông là…”

“Tiếp tục tấn công”, Công Tôn Đại Hoàng đanh mắt: “Giờ chúng ta phải kéo dài thời gian, để thần y Lâm kiệt sức. Chúng ta đông người như vậy, hãy dùng số lượng lớn để kéo dài thời gian với cậu ta. Thần y Lâm giết được một người, một trăm người nhưng tôi không tin là có thể giết được hàng nghìn, hàng vạn người của Cổ Phái. Cậu ta là người, không phải là thần”.

Đám đông thất kinh: “Như vậy thì chẳng phải là Cổ Phái sẽ chịu tổn thất nặng nề sao?”

“Đúng vậy, lúc này thần y Lâm không khác gì chiến thần, không ai có thể đỡ nổi đến một chiêu của cậu ta. Nếu như dựa vào chiến thuật người đông để khiến cậu ta bị tiêu hao thể lực thì không biết là sẽ có bao nhiêu người bị chết mất”, một nguyên lão lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.