Chương 312
Lâm Chính từ phía sau đi tới.
Tô Nhu nhìn anh bằng đôi mắt thất thần, nhịp thở dần trở nên gấp gáp.
“Lâm Chính”.
“Sao thế?”.
“Anh… anh nhéo má em cái đi”.
“Được”.
“Á… Đau!”.
Tô Nhu kêu đau một tiếng, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên.
“Hóa ra em không nằm mơ?”.
“Nằm mơ gì?”.
“Đây… đây là sự thật?”.
“Đương nhiên là thật! Từ bây giờ em sẽ là bà chủ giàu có sở hữu tài sản hơn một tỷ!”, Lâm Chính quẹt mũi cô, sau đó đi sang bên, lái chiếc Lamborghini Veneno tới.
“Lên xe đi người đẹp!”, Lâm Chính thò đầu ra.
“Ừ… Ừ…”, Tô Nhu vẫn còn ở trong trạng thái ngây ngốc.
Siêu xe nghênh ngang rời đi.
Lúc này Trương Mậu Niên và Thành Bình ở phía sau mới bình tĩnh lại.
“Làm sao đây?”, sắc mặt Thành Bình không dễ coi là mấy.
“Ha ha, chuyện này là chuyện tốt, chúng ta nên vui mới phải, sao em có vẻ rầu rĩ thế?”, Trương Mậu Niên thở ra, nói.
“Chuyện tốt? Anh thấy chuyện này tốt ở đâu? Nếu gia đình họ được thế, chúng ta sẽ không sống yên!”, Thành Bình trừng mắt nói.
“Ha ha, đừng sốt ruột, đi, đi tìm ông với anh!”.
Trương Mậu Niên nheo mắt lại, cười nói, sau đó chui vào trong xe, tiến về phía nhà họ Trương…
Lamborghini Veneno chạy giữa trung tâm thành phố, vô số người đi đường lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp lại siêu xe.
Đây là giấc mơ kiếp sau của không biết bao nhiêu người.
Đây là hình nền điện thoại hoặc hình nền máy tính của không biết bao nhiêu người.
Bây giờ, mình lại ngồi trong đó?
Tô Nhu ngồi ngây ra, đầu óc ngơ ngẩn một lúc.
Không biết qua bao lâu.
“Sao anh làm được vậy?”, cô hơi th ở dốc, hỏi.
“Những con ngựa đó sao?”.
“Phải”. Đến bây giờ Tô Nhu vẫn không thể tin nổi Lâm Chính đã thắng liên tục bảy ván. Anh đã khiến đám con cháu nhà giàu kể cả Khai Mạc thua đến mức táng gia bại sản, không còn đồng nào, còn nợ ngược gần một tỷ.
Tô Nhu tuyệt đối không tin Lâm Chính dựa vào may mắn.
Cuộc đua ngựa phía sau đúng là không tưởng tượng được.
Một con ngựa bị đâm cho mười mấy nhát dao… thế mà vẫn không chết, trái lại chạy về đích.
Đúng là quá quỷ dị!