Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3131



Chương 3131

“Sắp xong rồi, đã chuẩn bị nơi ở tạm thời cho ông, phụ nữ, đầu bếp, bảo mẫu đều đang ở đó đợi ông. Mọi thứ ông cần đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Ông Công Tôn, đợi lát nữa tôi sẽ phái người đưa ông đi, ở nơi đó thần y Lâm tuyệt đối sẽ không tìm được ông”, Dương Mỹ khẽ giọng nói.

“Bây giờ có những ai biết nơi đó?”.

“Trừ tôi ra thì không ai biết, đầu bếp, bảo mẫu qua đó đều sẽ bịt mắt, mà những người đưa bọn họ đi hiện giờ đều tự động nhốt ở bên đó, không ai chạy ra ngoài”.

“Nói vậy bây giờ cô là mối đe dọa duy nhất của tôi?”, Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt lại, hỏi.

Dương Mỹ sửng sốt, vội vàng quỳ xuống, kích động nói: “Ông Công Tôn, Dương Mỹ sẽ không phản bội ông! Điều này chắc ông biết. Dù có thế nào, tôi cũng sẽ không nói ra hành tung của ông!”.

“Yên tâm, A Mỹ, sao tôi lại không biết sự trung thành của cô được? Nhưng thủ đoạn của thần y Lâm đó quá lợi hại, để an toàn tôi nghĩ cô vẫn phải ở lại cạnh tôi một thời gian, thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng cười nói.

Dương Mỹ run rẩy, do dự một lúc rồi lặng lẽ gật đầu: “Vâng thưa ông…”.

“Bên phía thần y Lâm có tin tức gì không?”.

“Tình báo đưa tin, anh ta đã rời khỏi sân bay, lên xe của người nhà họ Khánh. Nhưng trên đường đi người nhà họ Khánh đổi mấy chiếc xe, không thể biết được thần y Lâm ở trên xe nào, có một điều có thể khẳng định là có lẽ thần y Lâm đã vào nội thành”.

“Đúng là âm hồn không tan! Nhưng nói như vậy, các người đã mất dấu thần y Lâm rồi à?”, Công Tôn Đại Hoàng nhỏ giọng hỏi.

“Ông Công Tôn hãy yên tâm, chúng tôi sẽ tìm được anh ta ngay!”, Dương Mỹ vội nói.

Nhưng còn chưa nói xong…

Bốp!

Một tiếng tát tai to rõ vang lên.

Dương Mỹ ôm mặt, ngạc nhiên nhìn Công Tôn Đại Hoàng, nhưng chẳng mấy chốc lại vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Thứ vô dụng, một con người cũng không trông chừng được? Tôi nuôi con chó như cô có tác dụng gì?”.

“Xin lỗi, ông Công Tôn…”.

“Mau sai người tìm cho ra vị trí của thần y Lâm, đồng thời theo dõi cậu ta chặt chẽ cho tôi! Phải báo cáo cho tôi hành tung của cậu ta ngay lập tức!”.

“Vâng”.

“Đi đi!”.

Công Tôn Đại Hoàng đứng dậy, lạnh lùng nói.

Dương Mỹ gật đầu, hai mắt hơi cụp xuống, đau khổ đi tới trước.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô ta lại vang lên.

Dương Mỹ sửng sốt, cầm lên nghe, một lúc sau lại nghiêng đầu nói: “Ông Công Tôn, sòng bạc có chuyện rồi, tôi phải qua đó xử lý một chút”.

“Bảo người khác đi không được sao?”, Công Tôn Đại Hoàng nhíu mày.

“Người khách đó đã cược bảy mươi triệu ở sòng bạc trong vòng chưa tới một tiếng, bây giờ anh ta đang nghi ngờ sòng bạc chúng ta gian lận, đòi chúng ta đền tiền. Người này có nhiều tiền như vậy e là không phải người tầm thường, chắc chắn tôi phải ra mặt, nếu không, e rằng sẽ rắc rối!”.

“Thế à?”.

Công Tôn Đại Hoàng suy nghĩ một lúc, nói: “Được, cô ra mặt giải quyết đi, nếu làm lớn chuyện, dẫn thần y Lâm đ ến đây thì sẽ lộ hành tung của tôi. Xử lý chuyện này âm thầm một chút, tôi ở đây đợi cô”.

“Vâng thưa ông, tôi đi rồi về”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.