Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3179



Chương 3179

“Đương nhiên là không thành vấn đề”, Tô Dư cảm thấy vô cùng kích động, vội vàng nói.

“Không thành vấn đề là tốt rồi”.

“Giám đốc Thẩm, khi nào chúng ta sẽ ký hợp đồng?”

“Cũng không vội! Thực ra, tôi vẫn có một hy vọng nho nhỏ, mong cô Tô có thể đáp ứng. Nếu cô Tô đồng ý thì giờ chúng ta sẽ ký hợp đồng”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.

“Hi vọng nho nhỏ sao?”, Tô Dư cảm thấy căng thẳng, cô ta biết có thế nào cũng không tránh khỏi được chuyện này nên bèn liều mạng hỏi: “Giảm đóc Thẩm, yêu cầu của anh là gì? Anh cứ nói!”

“Cô Tô, tôi đánh giá cao năng lực của cô. Gần đây tôi có mở một khách sạn, hi vọng cô có thể quản lý giúp tôi. Cô cảm thấy thế nào?”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.

“Chỉ là quản lý thôi sao?”, Tô Dư giật mình: “Chuyện này có thể tìm những người có chuyên môn làm mà…tôi…tôi không hiểu lắm về ngành này. Giám đốc Thẩm, tôi sợ không giúp được anh”.

“Cô Tô Dư, cô xem thường bản thân quá. Tôi tin vào năng lực của cô. Hơn nữa tôi rất tín nhiệm cô, thay vì giao cho người khác thì tôi cảm thấy có thể giao cho cô quản lý. Cô yên tâm, chỉ cần cô quản lý tốt thì 3% doanh thu của khách sạn sẽ là thu nhập của cô. Đó là một khách sạn năm sao, cô cũng sẽ nắm quyền phát ngôn tuyệt đối”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.

Nếu là người bình thường thì có lẽ đã đồng ý từ lâu rồi. Như này khác gì là tặng cả khách sạn cho Tô Dư. Thế nhưng Tô Dư lại vô cùng cảnh giác. Cô ta không ngốc, chẳng tự dưng mà có những chuyện tốt như thế nếu không vì có một mục đích nào đó ẩn chứa bên trong.

“Giám đốc Thẩm, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi thật sự không biết vận hành khách sạn. Hơn nữa dù tôi có năng lực về lĩnh vực đó thì cũng không có thời gian”, Tô Dư cười khổ.

“Ha ha, cô Tô, không sao hết. Tôi nghe nói gần đây cô không có thông báo gì về hoạt động mới. Hay thế này, tháng này cô giúp tôi quản lý khách sạn. Chỉ cần tháng này cô làm tốt thì cô có thể mời người khác tới quản lý thay cô, tới khi đó 3% doanh thu của khách sạn vẫn sẽ là của cô và cô cũng vẫn có thể tiếp tục đi đóng phim, tiếp tục sự nghiệp của mình. Tôi không can dự”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.

“Thật sao?”, Tô Dư giật mình.

Chẳng lẽ lại có chuyện tốt như vậy à?

“Tôi chẳng lẽ lại nói đùa cô ở những nơi như thế này sao? Chỉ cần cô đồng ý thì ngày mai có thể tới khách sạn, ngoài ra, liên quan tới hợp đồng về hạng mục từ thiện, chúng ta cũng có thể ký kết ngay bây giờ. Cô thấy thế nào?”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười nói.

“Nếu mọi chuyện có thể đúng như những gì giám đốc Thẩm nói thì chắc chắn là không thành vấn đề”.

Chuyện tốt như vậy đương nhiên là không cần cân nhắc rồi. Thẩm Ngọc Minh bật cười ha ha: “Tô Dư, tôi thích những người có tính cách ngay thẳng như cô”.

Nói xong, anh ta phất tay, người trợ lý vội vàng lấy ra hai bản hợp đồng, đưa tới trước mặt Tô Dư.

“Ở đây có hai bản hợp đồng. Một bản là hợp đồng quản lý khách sạn, một bản là hợp đồng từ thiện. Tô Dư, cô xem xem, nếu thấy ổn thì mời ký tên”, Thẩm Ngọc Minh mỉm cười.

“Được!”, Tô Dư cầm hợp đồng lên xem. Một lúc sau, cô ta đưa cho Lâm Chính: “Lâm Chính, anh cũng giúp tôi kiểm tra xem”

“Được”, Lâm Chính đồng ý và lật hợp đồng ra xem.

Nói thật là anh đang cảm thấy nghi ngờ. Thẩm Ngọc Minh đang định làm gì vậy? Tự dưng đề xuất nhiều lợi ích cho Tô Dư như vậy mà lại không có ý gì khác với cô ta sao?

Lẽ nào là do anh nghĩ quá nhiều. Đối phương thực ra không có ý đồ gì hết mà chỉ đơn giản là đánh giá cao năng lực của cô ta?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.