Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3221



Chương 3221

“Vừa rồi ông nói đến cả Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái cũng thần phục thần y Lâm rồi sao?”, Huyết Nam Ngục lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, không chỉ có bọn họ mà cả các tông môn khác cũng thế. Sức mạnh của thần y Lâm khủng khiếp hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều”.

“Hừ, vậy thì đã làm sao? Ông trưởng rằng tôi sẽ sợ cậu ta à? Tôi cũng nói cho ông biết. Chẳng qua tôi không muốn xen vào cuộc tranh đấu giữa các tông môn mà thôi. Cái gì mà Đông Hoàng với chả Giáo, tất cả đều là một lũ mèo mả gà đồng cả”, Huyết Nam Ngục hừ giọng.

“Ông đừng khinh địch”.

“Lập tức đưa tôi đi gặp thần y Lâm”, Huyết Nam Ngục nhìn chăm chăm Thẩm Hạo Thắng.

“Người của tôi vẫn đang nằm trong tay cậu ta. Nếu như tôi đưa ông đi thì khác gì tự sát?”

“Nếu ông không đưa tôi đi thì ông cảm thấy người nhà ông có sống được tiếp không?”

“Điều này…”, Thẩm Hạo Thắng vô cùng đau khổ.

Thế nhưng ông ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó bèn khẽ nói: “Hay là thế này, ông để tôi đến giao dịch trước với thần y Lâm. Giao dịch xong, tôi sẽ ra lệnh người của tôi cùng ông tấn công cậu ta. Người của tôi ở gần cậu ta nhất, đột ngột tấn công thì cậu ta sẽ không kịp trở tay đâu, chắc chắn sẽ bị đánh bại. Như vậy thì chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ”.

“Ha ha, kế này được đấy. Được, chúng ta đi”.

“Được được, mời ông”.

Tầm 50 phút sau, Thẩm Hạo Thắng quay lại. Ông ta cầm theo một hộp ngọc.

Một chiếc hộp được chế tác hoàn toàn từ ngọc, vô cùng tinh tế. Từ hoa văn thiết kế có thể nhận ra chiếc hộp này cũng đã nhiều năm tuổi.

“Đây là gì?”, Lâm Chính bước tới, nói giọng khàn khàn.

“Đây là bảo vật của nhà họ Thẩm chúng tôi! Hà Ngọc Huyền Lệnh Cao. Nghe nói thứ này không phải do con người luyện ra mà là tinh hoa được lấy ra từ bên trong một loại dược thảo có niên đại hàng nghìn năm, dùng loại cao này cho người đã chết dùng có thể khiến người đó hồi sinh. Thần y Lâm, có được thứ này cộng với y thuật siêu việt của cậu thì chắc chắn cô Tô Dư sẽ sống lại được”.

Thẩm Hạo Thắng mỉm cười. Thế nhưng trái tim ông ta thì đang nhỏ máu. Ông ta vốn định để thứ này lại cho con trai dùng. Mặc dù ông ta cũng không biết nó có tác dụng thật hay không.

Chẳng còn cách nào khác. Chuyện này liên quan tới sự tồn vong của cả gia tộc. Ông ta cũng hết cách rồi, đành phải giao ra thôi.

Con trai so với cả gia tộc thì ông ta phải chọn gia tộc. Lâm Chính nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem. Bên trong là một thứ kết dính trong suốt. Dưới ánh mặt trời, thứ này lấp lánh như thủy tinh trông khá đẹp mắt.

Lâm Chính cẩn thận đưa tay ra chấm một ít. Anh cảm thấy tay mình mát lạnh giống như có một luồng khí mát vừa được rót vào ngón tay tới lục phủ ngũ tạng.

Một cảm giác thăng hoa trỗi dậy. Thật đặc biệt. Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên lắm. Anh lại cẩn thận đưa lên ngửi rồi dùng lưỡi chạm nhẹ lên món đồ vật. Một sự sảng khoái xộc thẳng lên não anh.

“Đây là…”, Lâm Chính thất thanh.

Thẩm Hạo Thắng giật mình, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm…lẽ nào cậu nhận ra thứ này?”

Lâm Chính không trả lời, chỉ lấy ra một cuốn sách cổ. Có lẽ đó là một cuốn sách y cổ. Anh lật sách giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh vô cùng chăm chú. Vài phút sau, Lâm Chính gập cuốn sách lại, bỏ vào túi và hít một hơi thật sâu.

“Đây đúng là dược thảo thượng cổ. Và cũng đúng là có thể nuôi dưỡng da thịt xương cốt, thay đổi Âm Dương. Nhưng nghe nói muốn dựa vào thứ này để hồi sinh thì cũng không hề đơn giản”, Lâm Chính nói.

“Vậy…thì…”, Thẩm Hạo Thắng vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, ông ta há hốc miệng, không biết phải nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.