Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3320



Chương 3320

Lâm Chính đáp lại không chút do dự: “Yêu cầu của cô không hề quá đáng, tôi đều có thể đồng ý. Vậy thì giờ cô cũng nên nói cho tôi biết toàn bộ điều tôi cần biết rồi nhỉ?”

Lâm Nhược Nam không vội, chỉ nhìn những người phục vụ xung quanh, bao gồm cả Mã Hải. Lâm Chính hiểu ý. Anh bèn phất tay. Mấy người lập tức rời ra ngoài.

“Giờ có thể nói được rồi chứ?”

“Đương nhiên”.

Lâm Nhược Nam tiến lại gần, khẽ nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm anh từng nghe nói về một người…”

“Ai?”

“Lâm Anh Hùng”, Lâm Nhược Nam nói từng từ.

Lâm Chính tái mặt nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh: “Làm gì có chuyện chưa từng nghe qua. Đó là thiên tài tuyệt đỉnh của nhà họ Lâm, là kẻ dị bẩm với thực lực khủng khiếp, bằng toàn bộ thiên kiêu trong top 5 gộp lại. Chỉ đáng tiếc, hai năm trước do luyện công không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập mà nên chết. Chuyện này khi đó sục sôi cả lên. Nhà họ Lâm xót thương vô cùng. Chỉ có thể nói là trời ganh với người tài chứ sao giờ.”

“Chủ tịch Lâm thật sự cho rằng Lâm Anh Hùng đã chết sao?”, Lâm Nhược Nam nói bằng vẻ ý vị.

Anh nhìn cô ta và chau mày: “Sao, lẽ nào Lâm Anh Hùng vẫn còn sống?”

“Đương nhiên còn sống. Lâm Anh Hùng chỉ giả chết. Nhà họ Lâm đã cố ý tạo ra chuyện đó để lừa gạt người trong thiên hạ. Nói rằng Lâm Anh Hùng đã chết nhưng thực ra người vẫn còn sống sờ sờ. Nhà họ Lâm nói dối mà thôi”, Lâm Nhược Nam khẽ cười.

“Làm gì có chuyện? Thi thể của Lâm Anh Hùng đã được rất nhiều người nhìn thấy được đưa vào hỏa lò cơ mà. Nếu là giả thì lẽ nào cái xác đó lại là của người khác?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Sao cái xác không thể là giả chứ? Dùng dịch dung thuật thôi mà. Hơn nữa không phải dịch dung thuật bình thường, thế nên nhiều người không nhận ra”, Lâm Nhược Nam lắc đầu: “Thực ra lúc biết được chuyện này tôi cũng ngạc nhiên lắm. Thế nhưng tôi nghe lén được bố tôi nói chuyện với phó gia chủ nên mới có thể khẳng định là không thể sai được”.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn im lặng, rồi anh nói: “Tại sao nhà họ Lâm lại làm thế?”

“Nghe nói là để bảo vệ Lâm Anh Hùng”.

“Bảo vệ sao?”

“Tôi nghe bố tôi nói thiên phú của Lâm Anh Hùng đã vượt toàn bộ những thiên kiêu trong bảng xếp hạng rồi, bao gồm cả top 5. Hai năm trước, Lâm Anh Hùng vô thức khơi dậy được một nguồn sức mạnh, trở thành vô song. Những người khác cảm thấy ghen tị thế nên nhà họ Lâm tạo ra tình huống chết giả để giấu Lâm Anh Hùng đi, giúp Lâm Anh Hùng có thời gian tu luyện. Đợi đại hội tới thì sẽ để Lâm Anh Hùng đại diện cho nhà họ Lâm đánh bại thiên hạ”, Lâm Nhược Nam đáp lại.

Lâm Chính nhắm mắt lại, trầm tư một hồi lâu: “Có biết Lâm Anh Hùng đang ở đâu không?”

“Điều này thì tôi không biết. Bọn họ không đề cập tới. Nhưng có lẽ là bên trong nhà họ Lâm”, Lâm Nhược Nam nói.

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ cho người điều tra. Nếu như những gì cô nói là thật thì điều kiện cô đưa ra sẽ không thiếu cái nào hết”.

“Tốt quá rồi”.

“Cô về đi”.

“Về sao? Chủ tịch Lâm, anh không sắp xếp chỗ ở cho tôi sao?”, Lâm Nhược Nam cảm thấy khó hiểu.

“Không phải cô ở chỗ Lâm Chính à?”

“Hừ, ai mà thèm ở với kẻ bỏ đi đó chứ! Tìm anh ta chẳng qua là lợi dụng để gặp được anh mà thôi. Giờ anh đã thu nhận tôi rồi thì kẻ đó không còn giá trị nữa. Tôi còn tìm anh ta là gì? Huống hồ Lâm Nhược Nam tôi dù gặp nạn cũng có lòng tự trọng mà. Nếu để người khác thấy tôi chạy tới bên cạnh tên đó thì tôi còn biết giấu mặt đi đâu đây?”, Lâm Nhược Nam hừ giọng, tỏ vẻ khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.