Chương 336
Một người đứng ra đại diện, tặng quà mừng thọ cho ông cụ Trương.
Nhìn thấy người này, cho dù là những người có máu mặt ở tỉnh Quảng Liễu như Trương Tùng Hồng, Trương Hoa Ca cũng không khỏi biến sắc.
Đó là Chủ tịch Văn Đồng Quang của công ty dược phẩm Đồng Quang, ông ta không chỉ là một nhân vật nổi tiếng của Giang Thành, mà còn là nhân vật nổi tiếng cả nước. Cho dù là Trương Tùng Hồng cũng chưa chắc có thể móc nối quan hệ với ông ta, vậy mà hôm nay, Văn Đồng Quang lại chạy đến đây chúc thọ ông cụ Trương?
Hình như nhà họ Trương không có qua lại với người này thì phải?
Ông ta đến vì ai vậy?
“Mọi người có thể đến là nể mặt tôi rồi, sao tôi có thể trách được chứ? Nào nào nào, tất cả ngồi đi, ngồi đi!”, ông cụ Trương cười tươi rói, tuy có chút nhấp nhổm, nhưng cũng coi như bình tĩnh, vội vàng nói: “Tùng Hồng! Hoa Ca! Mau, mau đón tiếp các ông chủ, lấy rượu quý mà bố cất ra đây, hiểu chưa?”.
“Vâng!”.
Hai người họ vô cùng kích động.
Ông cụ Trương bảo bọn họ tiếp đón chính là muốn bọn họ làm quen với những ông chủ lớn này, để qua lại với bọn họ, như vậy thì con đường về sau của bọn họ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng đúng lúc hai người định đi, thì Văn Đồng Quang cười nói: “Ông Trương, hai vị, không cần phiền phức thế đâu, chúng tôi ngồi nói chuyện cùng ông Tô là được rồi!”.
“Cái gì?”.
Hai người lập tức hóa đá.
Bà cụ Trương cũng cứng đờ người.
Cả đại sảnh trở nên im phăng phắc.
“Cô Tô, đã lâu không gặp!”.
Chỉ thấy những ông lớn này mỉm cười cúi người với Tô Nhu, sau đó vây quanh Tô Quảng và Trương Tinh Vũ nói chuyện, ai nấy vẻ mặt tươi cười, vô cùng thân thiết.
Chứng kiến cảnh tượng chấn động này, đầu óc tất cả mọi người lập tức trở nên trống rỗng.
“Bà nội, việc này…”
Da đầu Thành Bình tê rần.
Mấy người Trương Mậu Niên cũng không thể tin được.
Giây phút này, cả nhà Tô Quảng như trăng được sao vây, trở thành trung tâm của cả bữa tiệc mừng thọ.
Bà cụ Tô dù muốn đuổi bọn họ đến đâu, cũng không thể đuổi được nữa, trừ khi nhà họ Trương chấp nhận đắc tội với nhiều người có máu mặt như vậy.
“Ông chủ! Có người đến! Lại có khách quý đến!”.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng kêu.
Cơ mặt ông cụ Trương giật giật, vội hỏi: “Lại là người Giang Thành sao?”.
“Vâng, hơn nữa người này tôi cũng biết”, người ở cửa kêu lên.
“Là ai vậy?”.
“Mã Hải ở Giang Thành!”.
Người đứng ở cửa đáp lại năm chữ.
Năm chữ này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, gần như khiến cả đại sảnh nổ tung.
Mã Hải!