Chương 339
Ngoài ra, nhà họ Việt, nhà họ Mai, nhà họ Tiêu, nhà họ Hoàng đều có người tới.
Nhìn đội hình này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả ông cụ Trương cũng cảm thấy căng thẳng, thầm than không hay.
Ông ta cứ ngỡ chỉ có người của vài gia tộc tới hỏi tội, nhưng bây giờ xem ra, hình như ông ta suy nghĩ quá đơn giản rồi. Dù sao ngay cả Khai Giang của nhà họ Khai cũng đã tới, vậy thì sự việc không phải tầm thường.
Người này làm việc ở tỉnh, hơn nữa còn cực kỳ ưu tú, hai năm trước ngăn chặn lũ lụt lập được công lớn, rất có khả năng sẽ là người đứng đầu trong đợt bầu cử tiếp theo. Mặc dù gia chủ nhà họ Khai không phải ông ta, nhưng ông ta rất có tiếng nói ở nhà họ Khai.
Không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả vị Phật này.
Xem ra chuyện không đơn giản.
“Chú ạ, cháu đến thăm chú đây!”.
Khai Giang mỉm cười thản nhiên, đi vào chúc thọ.
“Khai Giang à? Ha ha, xem như thằng nhóc cậu có lương tâm, vẫn nhớ tới chú Trương đây”, ông cụ Trương nở nụ cười, tiến tới trò chuyện”.
“Chú Trương nói gì vậy, không phải cháu tới đây rồi sao?”, Khai Giang nói.
Toàn là lời khách sáo, đương nhiên Khai Giang cũng rất tôn kính ông cụ Trương, dù gì ông cụ Trương cũng nhìn ông ta lớn lên. Nhưng Khai Giang nay đã khác xưa, ông ta chỉ có kính trọng ông cụ, không hề nể sợ.
“Nào, Tiểu Giang, qua đây uống cùng chú một ly!”, ông cụ Trương nắm lấy tay Khai Giang, đang định đi vào bên trong.
Khai Giang sao có thể không nhìn ra tâm tư của ông cụ? Ông ấy muốn lôi kéo mình!
Khai Giang lặng lẽ rút tay ra: “Chú muốn uống rượu sao? Không thành vấn đề, hôm nay Khai Giang nhất định sẽ uống cùng chú thỏa thích. Nhưng trước lúc đó, Khai Giang có chút chuyện phải làm, hi vọng chú có thể chờ cháu xử lý xong những chuyện này trước”.
Ông ta nói xong, sắc mặt ông cụ lập tức trắng bệch.
“Tiểu Giang, chuyện đó chỉ là hiểu lầm…”, ông cụ Trương do dự một lúc rồi nói.
“Hiểu lầm? Chú, chú nói với cháu đây là hiểu lầm? Cháu nể mặt chú thì được, nhưng những người khác đứng đằng sau cháu thì sao? Chẳng lẽ chú cũng nói với họ là hiểu lầm?”, Khai Giang hỏi.
Vừa dứt lời, Việt Nham của nhà họ Việt, Tiêu Trường Thanh của nhà họ Tiêu, Mai Cảm của nhà họ Mai đều tiến lên trước một bước, nghiêm túc nhìn chằm chằm ông cụ Trương.
Mặc dù ông cụ Trương lớn hơn bọn họ một thế hệ, nhưng lúc này cũng khó mà chống đỡ nổi.
“Ông cụ, chúng tôi oan có đầu nợ có chủ, chúng tôi sẽ không làm khó nhà họ Trương, hi vọng ông cụ cũng đừng để chúng tôi khó xử”, Việt Nham lên tiếng, ngay sau đó lớn tiếng hô: “Ai là Lâm Chính? Đứng ra đây cho tôi!”.
Sắc mặt Tô Nhu tái nhợt.
Lại thấy Lâm Chính ở bên cạnh liếc nhìn Việt Nham, hỏi: “Ông là ai?”.
“Khốn nạn, ông Việt mà cũng không biết? Còn nữa, cậu nói năng kiểu gì vậy?”, người bên cạnh lập tức chửi mắng.
Việt Nham nheo mắt, nhìn chằm chằm anh: “Cậu là Lâm Chính?”.
“Là tôi”.
“Nghe nói cậu đã đặt bẫy, lừa gạt các con của chúng tôi mấy tỷ tệ?”, Việt Nham lại hỏi.