Chương 341
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó, một giọng cười lớn vang lên.
“Chú em, hôm nay là đại thọ sao lại không báo tôi? Ha ha ha…”.
Giọng nói vừa dứt, một ông lão tóc bạc phơ, mặt mày hồng hào, xách theo chai rượu bước nhanh vào trong.
Ông cụ Trương sửng sốt, khi nhìn thấy người đến thì tỏ ra kinh ngạc, sau đó vô cùng kích động: “Là ông sao, ông Nhiễm?”.
“Là tôi, ha ha ha, ông Trương, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ? Hôm nay là đại thọ của ông, chúng ta phải uống với nhau no nê. Ông xem, tôi đem rượu Lại Mao mà ông thích đến đây rồi này!”, Nhiễm Tái Hiền cười nói.
Ông cụ Trương cười cười, nhưng nụ cười trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
“Mẹ, người đó là ai vậy?”, Tô Nhu hỏi Trương Tinh Vũ đã hơi ngây ra.
“Bố nuôi của Khai Giang”, Trương Tinh Vũ nói giọng khàn khàn.
Bố nuôi Khai Giang?
Tô Nhu không ngờ người này lại có thân phận như vậy.
Sắc mặt cô có vẻ khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm ông lão kia với vẻ khó tin.
Một người có thể khiến ông nội mình gọi là ông anh thì sao có thể là nhân vật tầm thường chứ?
Không ngờ nhà họ Khai lại mời hẳn người lợi hại như vậy tới.
Rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
Ông cụ Trương cũng không ngờ nhà họ Khai lại tích cực như vậy, xem ra hôm nay không được yên ổn rồi.
Ông ta áy náy nhìn Tô Quảng và Lâm Chính, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
“Mọi người làm sao vậy?”, cũng không biết là cố tình hay vô ý, Nhiễm Tái Hiền đưa mắt lướt qua đại sảnh, khó hiểu hỏi. Ông ta nhanh chóng chú ý đến Mã Hải, hai mắt lập tức sáng lên: “Chà, đây chẳng phải là ông chủ Mã sao? Chúng ta lại gặp nhau rồi!”.
“Ông Nhiễm, chào ông, chào ông!”, Mã Hải nhăn nhó cười.
“Sao cậu lại ở đây?”.
“À… tôi đến chúc thọ ông cụ Trương!”.
“Có lòng, có lòng”, Nhiễm Tái Hiền mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường.
“Hai người quen nhau sao?”, ông cụ Trương ngượng ngập tiếp lời.
“Có duyên gặp nhau một lần, lúc ông chủ Mã đến Yên Kinh học”, Nhiễm Tái Hiền cười đáp.
“Tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng Mã Hải được lợi rất nhiều”, Mã Hải khiêm tốn nói.
Nhiễm Tái Hiền cười lớn.
Khai Giang ở bên này nháy mắt với Khai Mạc.
Khai Mạc lập tức hiểu ý, vội vàng xông tới kêu lên: “Ông nội, xin ông hãy lấy lại công bằng cho cháu”.
“Cháu làm cái gì vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Trương cháu, cháu gây rối gì hả?”, Nhiễm Tái Hiền nhíu mày.
“Không phải đâu ông, bọn cháu thực sự rất uất ức!”, Khai Mạc nói đầy căm phẫn.
Đám cậu chủ Việt ở bên cạnh cũng vội vàng thêm dầu vào lửa.
“Ồ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Các cháu kể rõ ràng ông nghe nào!”, Nhiễm Tái Hiền tò mò hỏi.