Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3414



Chương 3414

Trong lúc anh đang chuẩn bị, Triệu Nguyệt lại đến sân nhà lần nữa.

Sắc mặt cô ta rất mất tự nhiên, có chút khó coi. Vào trong sân nhà, cô ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc lâu mới nói: “Bây giờ anh rời khỏi Hồng Nhan Cốc… vẫn còn kịp…”.

“Rời khỏi?”, Lâm Chính sửng sốt: “Cô Triệu Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.

“Bên trên đã ra quyết định phải diệt trừ anh! Anh không đi thì sẽ chết!”, Triệu Nguyệt hét lên.

“Giết tôi?”.

Lâm Chính sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nói: “Tối qua không phải tôi đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi sao? Chuyện ở cửa cốc của quý cốc không liên quan đến tôi”.

Tối hôm qua sau khi Hoa Huyền về thì không còn động tĩnh gì nữa, Lâm Chính không nghĩ cô ta sẽ cầm giày vội vã đến chỗ Hồng Nhan Cốc tố cáo.

“Tối hôm qua đúng là anh đã chứng minh chuyện này không liên quan đến mình, nhưng… người trong cốc vẫn không dung tha cho anh, vì anh là đàn ông, hiểu chưa?”, Triệu Nguyệt cắn răng nói.

“Chuyện đó…”.

“Bây giờ anh đi còn kịp, nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ chết chắc!”.

“Sao? Người của Hồng Nhan Cốc còn định giết người vô cớ hay sao?”.

“Không đâu, nể mặt Nhược Nam sư muội, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với anh. Dù sao có thể chiêu mộ được một người thông qua khảo hạch thật không đơn giản, nhưng dù là vậy, muốn xử tử anh cũng rất đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người là được”.

“Mượn đao giết người?”.

“Trong cốc quyết định phái Nhược Nam sư muội đến cấm địa hái thuốc!”.

“Ồ… Vậy thì đi là được rồi”.

“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong cốc là nơi cực kỳ nguy hiểm sao?”.

“Nguy hiểm?”.

“Cấm địa được gọi là cấm địa là vì nghiêm cấm bất kỳ ai vào trong đó. Nó nằm ở nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc, ở đó toàn là chướng khí, hơn nữa còn có một vài dã thú đáng sợ và cạm bẫy tự nhiên, người không đủ thực lực vào trong đó sẽ không ra được. Cũng chính vì hoàn cảnh của nó đặc biệt nên mới có hoa thơm cỏ lạ sinh trưởng”.

“Nếu chỉ như vậy thì có gì nguy hiểm? Chỉ là một ít chướng khí và dã thú mà thôi, không có gì to tát”.

“Nếu thật sự chỉ có những thứ đó thì quả thật không có gì đáng sợ, nhưng trong cấm địa… thực ra còn có một người sống trong đó!”.

“Người sống trong đó?”.

“Đúng, người này luôn sống trong cấm địa, có lẽ đã mấy chục năm rồi. Ông ấy không cho phép bất kỳ ai của Hồng Nhan Cốc vào trong cấm địa. Một khi gặp phải người đó, người đó chắc chắn sẽ ra tay giết chết đệ tử Hồng Nhan Cốc. Đệ tử Hồng Nhan Cốc chúng tôi đến cấm địa hái thuốc đều phải cẩn thận, không được làm kinh động đến người đó! Lần này, người bên trên định lợi dụng người đó để giết anh!”.

“Nhưng Hồng Nhan Cốc các người phái cô Nhược Nam đi hái thuốc kia mà”.

“Cô Nhược Nam không đủ thực lực, vào cấm địa chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Anh là vệ sĩ của cô ấy, sao có thể không đi hái thuốc thay cô ấy? Chẳng lẽ anh muốn nhìn chủ của mình đưa đầu vào chỗ chết? Nếu là vậy, anh còn giữ vững nguyên tắc gì nữa?”, Triệu Nguyệt liếc nhìn anh, nói.

“Hóa ra là vậy…”.

Lâm Chính nghiêm túc gật đầu, nhưng lại vừa mừng vừa lo.

Mừng là vì anh có thể danh chính ngôn thuận vào sâu trong Hồng Nhan Cốc.

Lo là anh cũng không biết mức độ nguy hiểm của cấm địa đó như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.