Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3530



Chương 3530

“Tôi không làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương”.

“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy, cậu còn định chống chế?”, Trang Mặc Hổ cười thành tiếng.

Lâm Chính bước tới trước mấy bước, nhìn chằm chằm Trang Mặc Hổ, nói: “Anh có chắc là… tôi đã làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương?”.

“Chuyện này còn giả được sao?”, Trang Mặc Hổ lùi về sau một bước, nhíu mày.

“Thế à? Vậy ý anh là một mình Tần Minh tôi làm bị thương Huyết Kiêu đại nhân trước mặt nhiều cao thủ của Huyết Ma Tông? Anh cảm thấy… có khả năng đó không? Hay là anh cảm thấy người của Huyết Ma Tông đều không bằng một mình Tần Minh tôi?”, Lâm Chính cười nói.

Anh vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi.

“Huyết Ma Tông thần công cái thế, có một không hai, mạnh đến mức nào. Huyết Kiêu đại nhân lại là cao thủ đứng nhất nhì trong Huyết Ma Tông, còn Tần Minh tôi chỉ là một người bình thường mới vừa đi du học về mà thôi. Bây giờ anh lại nói tôi làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương ngay trước mặt mấy chục cao thủ Huyết Ma Tông, thế chẳng phải anh đang sỉ nhục Huyết Ma Tông hay sao? Chẳng phải anh đang tát vào mặt Huyết Ma Tông hay sao? Trang Mặc Hổ, có phải anh có ý đó không?”, Lâm Chính liên tục quát hỏi, lời lẽ hùng hồn, trừng mi trợn mắt, lời nói mạnh mẽ đanh thép khiến người nghe hơi kích động.

“Cái đó…”.

Trang Mặc Hổ lập tức sững sờ, không biết nên nói thế nào.

“Bác cả, bác ba, mọi người muốn trị tội tôi bất kính với Huyết Kiêu đại nhân thì làm phiền cũng trị tội Trang Mặc Hổ. Hai người chúng tôi cùng một tội, đáng lẽ phải cùng bị phế hai tay hai chân, đuổi khỏi nhà họ Trang! Trang Mặc Hổ lớn tuổi hơn tôi, hình phạt nên bắt đầu từ người lớn hơn, cho nên mấy người còn không mau phế tay chân của Trang Mặc Hổ, ném anh ta ra ngoài đi?”, Lâm Chính chậm rãi nói, nói xong thì quát lên với mấy người nhà họ Trang đang không hiểu ra sao.

Mấy người nhà họ Trang đứng sững tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau, lần này lại luống cuống tay chân.

Lâm Chính thúc giục hết lần này đến lần khác, bọn họ lại vô thức đi về phía Trang Mặc Hổ.

“Hả?”.

Trang Mặc Hổ sợ đến mức suýt chút nữa hét lên thành tiếng.

“Khốn nạn, các người đang làm gì vậy?”.

Trang Bình Sinh tiến tới, quát lên, dọa sợ đám người đó.

Ông ta nhìn Lâm Chính, hạ giọng nói: “Tần Minh, cậu đừng có đánh tráo khái niệm!”.

“Khái niệm này không phải tôi nói đánh tráo là đánh tráo được. Chuyện này truyền ra ngoài phải xem người trong thiên hạ hiểu thế nào! Tôi làm Huyết Kiêu đại nhân mà bị đuổi khỏi nhà, điều đó phản ánh một vấn đề, người đời sẽ cảm thấy Huyết Kiêu đại nhân quá yếu mới bị tôi làm bị thương, vậy chẳng phải gián tiếp chứng tỏ Huyết Ma Tông vô dụng sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mọi người á khẩu không nói nên lời.

“Không ngờ Tần Minh này lại miệng lưỡi như vậy! Thật gian xảo!”, Trang Thái Thanh nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

“Phải, không ngờ chú tư lại sinh ra một đứa con trai lợi hại như vậy, đúng là phượng hoàng bay ra từ ổ gà”, Trang Bình Sinh cũng không ngừng lắc đầu.

“Tần Minh, theo ý cậu nói, lẽ ra chuyện này là như thế nào?”, Trang Thái Bình hít sâu một hơi, hạ giọng quát hỏi.

“Rất rõ ràng, đây chỉ là hiểu lầm! Tôi không làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương, Trang Mặc Hổ vu khống tôi mà thôi!”, Lâm Chính nói.

“Cậu… Cậu nói bậy cái gì?”.

Trang Mặc Hổ tức giận, định phản bác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.