Chương 363
Tô Nhu khẽ tái mặt, lập tức hiểu ra ý của ông cụ.
“Tô Nhu, cháu cũng đừng trách ông đổ thêm dầu vào lửa. Ông cũng không hề có thành kiến gì với thằng nhóc Lâm Chính, ngược lại hôm nay ông còn cảm thấy thích thằng bé. Vì dù sao nó dám vì cháu mà ra mặt. Điều đó hiếm có lắm. Đáng tiếc, nó không thể bảo vệ nổi cháu. Hôm nay nếu như không có Hạ Thu Ân thì nó chẳng làm được gì. Chủ tịch Lâm thì khác. Cậu ta có thể khiến cả Giang Thành tới mừng thọ ông một cách dễ dàng như vậy thì không chỉ đơn giản là cậu ấy để ý cháu. Ông tin cậu ấy là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp. Nếu cháu có thể thiết lập được mối quan hệ nhất định với cậu ấy thì chắc chắn không ai dám động vào gia đình cháu nữa”.
Nói tới đây, ông cụ Trương nhìn chăm chăm Tô Nhu: “Nhóc hiểu ý của ông chứ?”
“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Lâm Chính ạ?”
“Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay thì chắc chắn ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như thế. Nhưng tình hình trước mắt ông chỉ có thể làm vậy. Ông muốn tốt cho mọi người thôi”.
“Thế nhưng…như vậy cháu có lỗi với Lâm Chính”.
“Không. Nếu cháu thật sự nghĩ cho Lâm Chính thì cháu nên làm như vậy”, Trương Trung Hoa đột nhiên bước tới, đặt tay lên vai Tô Nhu: “Nếu cháu và Lâm Chính ly hôn, đồng thời ở bên cạnh chủ tịch Lâm thì cháu sẽ nhận được sức mạnh từ chủ tịch Lâm để bảo vệ Lâm Chính. Ông có thể nhận ra tính cách của thằng nhóc Lâm rất xốc nổi. Nếu không có ai bảo vệ nó thì ông lo chưa tới một năm là nó cũng xong đời. Cháu lựa chọn ly hôn là đang âm thầm giúp nó. Tô Nhu! Ông chịu khổ nhiều hơn cháu nhiều nên ông không nhìn lầm đâu…”
Những lời nói của ông cụ Trương giống như sét đánh thẳng vào trái tim Tô Nhu. Khuôn mặt Tô Nhu tái mét. Cô im lặng một hồi lâu.
Một lúc lâu sau cô mới ngước nhìn ông cụ và gật đầu: “Ông ngoại, cháu…cháu nghe lời ông…”
Tô Nhu từ trong phòng bước ra. Cô như người mất hồn.
Đám đông vô cùng tò mò. Hạ Thu Ân vì có việc nên đã về nhà trước.
Mã Hải một mực đòi đưa Tô Nhu, Lâm Chính về Giang Thành.Còn những ông chủ khác của Giang Thành thì cũng đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nên không biết phải làm như thế nào.
Bọn họ muốn kết nối với Lâm Chính nhưng lại lo nhà họ Đỗ ở Yên Kinh và các gia tộc khác ở Quảng Liễu báo thù. Bọn họ muốn tránh xa Lâm Chính thì lại nghĩ tới tương lai hùng hậu của tập đoàn Dương Hoa và sức mạnh của nhà họ Hạ.
Nhất thời, mấy ông chủ không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì đã mất đi lòng tin với họ nên cũng mặc kệ.
“Tô Nhu, con sao thế? Bố, bố đã nói gì với Tô Nhu vậy?”, thấy vẻ mặt tiều tụy của Tô Nhu, Trương Tinh Vũ vội vàng kéo cô lại hỏi.
Ông cụ Trương mỉm cười: “Không nói gì cả. Được rồi. Không còn sớm nữa. Mọi người mau về đi, đừng để sếp Mã phải đợi lâu”.
“Dạ”, Trương Tinh Vũ gật đầu nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng:” Bố, vậy phía mẹ…”
“Hừ, bà ta đã làm gì chứ? Chuyện này chưa xong đâu. Một người phụ nữ mà cũng đòi nhúng vào chuyện này sao?”, ông cụ Trương biến sắc, tức giận nói.
Trương Tinh Vũ không nói gì.
“Tóm lại là mọi người về đi. Nhà họ Trương gần đây không được thái bình. Tôi cần phải quản lý lại cho tốt rồi. Lớ ngớ là cả đám trèo lên đầu lên cổ mình”, ông cụ Trương tức giận giậm chân.
Mấy người nhà họ Trương đều tỏ ra ái ngại
Ông cụ Trương bèn trở về phòng.