Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 369



Chương 369

“Phải”.

“Có phải anh làm sai gì rồi không?”.

“Ba năm nay, tôi làm chuyện gì cũng bị xem là sai trong mắt bọn họ”.

“Cũng phải, ý anh thì sao?”.

“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.

“Thế à… Cũng tốt…”, ma xui quỷ khiến Lạc Thiên lại nói một câu.

“Cô nói gì?”.

“Hơ… Không có gì, không có gì…”, Lạc Thiên đỏ mặt, hoảng loạn nói, trong lòng lại thầm vui mừng.

Ánh mắt Lâm Chính có vẻ hoang mang.

“Nếu anh không có chỗ nào để ở, chi bằng ở lại y quán đi. Ở đây có một căn phòng, có thể cho anh ở”.

“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở”.

“Haizz, anh cứ ở lại đây đi, dù sao ngày mai anh cũng phải khám bệnh ở đây…”.

Không từ chối được thịnh tình của Lạc Thiên, cuối cùng Lâm Chính vẫn đồng ý.

Ngày hôm sau, Lâm Chính chính thức bắt đầu khám bệnh ở y quán.

Anh hiểu ý của Lạc Thiên, cô ấy muốn nhờ vào anh đối phó với thủ đoạn tiếp theo của Lạc Bắc Minh.

Dù sao y thuật của Lâm Chính cũng hơn Lạc Bắc Minh.

Chỉ cần qua được mười ngày, mười ngày sau, thời gian chiêu mộ của Nam Phái kết thúc, mối hôn sự này cũng sẽ không thành, đương nhiên Lạc Thiên cũng sẽ được tự do.

Thế nhưng…

Suy nghĩ của Lạc Thiên quả thật quá tốt đẹp.

Sáng ngày hôm sau, có vài người đến y quán, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thời Đường, cầm quạt xếp, hô to.

“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”.

“Bác sĩ Lạc tám giờ mới đến, nếu anh muốn khám bệnh thì tìm tôi cũng được”.

Lâm Chính còn ngái ngủ đi ra khỏi nhà.

“Tôi không phải đến khám bệnh, tôi đến tìm bác sĩ Lạc, phiền anh mời cô ấy ra đây giúp tôi. Nói với cô ấy, người đàn ông của cô ấy đến rồi!”.

Người đàn ông mặc áo thời Đường nhếch khóe miệng, cười nham hiểm.

“Người đàn ông của cô ấy?”.

Lâm Chính ngơ ngác, lập tức ý thức được đám người này có thể là người của Nam Phái.

Anh hơi do dự, quyết định vẫn gọi báo cho Lạc Thiên trước.

Nhưng lúc này, Lạc Thiên vô cùng vui vẻ đi vào y quán sớm hơn thường ngày.

Hôm nay cô ấy lại đến sớm!

“Con lợn lười! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy? A? Nhiều bệnh nhân thế à? Mau dậy khám bệnh, khám xong ăn sáng, đây là bánh bao tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được cho anh đấy!”, Lạc Thiên tươi cười gọi to.

Tâm trạng cô lại tốt kỳ lạ.

“Cô chính là Lạc Thiên?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.