Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3737



Chương 3737

Ông cụ không được ngâm trong dung dịch đó thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Lâm Chính lao tới, đỡ ông cụ dậy.

Lúc này trông ông cụ không còn ra hình người nữa, ý thức cũng dần biến mất, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng. Nhìn ông cụ chẳng khác gì người đã chết.

Lâm Chính vội vàng châm kim. Thế nhưng ông cụ giống như đèn dầu đã cạn, chỉ còn chút hơi ấm nhỏ nhoi. Dù y thuật của thần y Lâm siêu việt nhưng cũng khó mà hồi sinh được người đã chết.

“Máy móc, dược liệu không có, muốn cứu sống thật khó như lên trời”, Lâm Chính lầm bầm thở dài.

Ông cụ cố gắng mở mắt ra. Nhưng dù như vậy thì ông cụ cũng cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Đừng cứu nữa…”, ông cụ yếu ớt nói.

Đúng vậy. Lúc này, ông cụ mà sống sẽ còn đau khổ hơn là chết.

“Tiền bối, xin lỗi”, Lâm Chính nói.

“Không trách cậu…sống cho tốt. Còn nữa…nhất định phải học được công pháp của Huyết Ma Tông…nó có ích cho cơ thể võ thần của cậu”.

“Vâng tiền bối”.

“Sau khi tôi chết, phiền cậu hãy tìm một nơi phong cảnh đẹp một chút để chôn tôi. Trồng ít hoa lan trước mộ tôi nữa nhé. Ngoài ra nhờ cậu thay tôi tới Bồ Thành tìm một cô gái tên là Ngải Hồng, đưa khoản tiền này cho cô ấy để cô ấy không phải sống trong lo lắng nữa, được không?”, ông cụ cố gắng mở mắt, nhìn anh chăm chăm như sợ anh không trả lời.

Lâm Chính gật đầu: “Tiền bối yên tâm, tôi sẽ lập tức đi lo mọi chuyện”.

“Vậy tốt rồi, tốt rồi…”, ông cụ ngã xuống. Bất động.

Lâm Chính im lặng nhìn ông cụ. Anh hít một hơi thật sâu, ôm ông cụ, bước ra khỏi Huyết Ma Tông.

Lâm Chính chôn ông cụ ở trên núi tại Giang Thành Trước núi có một con sông. Phong cảnh rất đẹp.

Anh rắc rượu xung quanh mộ ông cụ rồi rời đi.

Chuyện về Huyết Ma Tông đã được giải quyết. Phía bên Hồng Nhan Cốc chưa có động tĩnh gì, Lâm Chính coi như được nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Thế nhưng anh vẫn không được khinh suất. Một khi cốc chủ được chữa khỏi thì chắc chắn sẽ tìm Lâm Chính để tính sổ.

Học viện cũng cần thời gian để điều chỉnh. Lâm Chính tức tốc quay về, chữa trị cho những người bị thương nặng của học viện.

Trong mấy ngày này, anh luôn ở trong phòng phẫu thuật, hầu như không hề nghỉ ngơi. Cho tới sáng ngày thứ năm, anh phẫu thuật lần thứ hai cho Mã Hải xong thì mới bước ra khỏi phòng, châm một điếu thuốc và nghỉ ngơi.

Lúc này, có một người đưa tới một túi tiểu long bao và một cốc sữa. Lâm Chính khẽ giật mình, anh phát hiện ra là Tần Ngưng. Khuôn mặt nhỏ của cô ấy trắng bệch. Một tay cuốn băng, khóe mắt đỏ hoe. Có vẻ cô gái vừa mới khóc.

“Ngày nào cũng hút thuốc. Hút thuốc có thể lấp đầy bụng được không? Này! Mau ăn đi”, Tần Ngưng vừa nói vừa nghẹn ngào.

“Cảm ơn”, Lâm Chính nhận lấy, nhét vào miệng.

“Tay của em vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính vừa nhai vừa hỏi.

“Yên tâm đi, tay e phẫu thuật nhỏ thôi mà, dùng chút thuốc tốt là sau này sẽ không có di chứng gì hết”, Tần Ngưng nói.

“Vậy thì tốt rồi”, Lâm Chính thở phào. Tần Ngưng lẳng lặng nhìn anh. Cô ấy định nói thêm gì nữa nhưng lại bặm môi, không dám.

“Sao thế? Em có gì muốn nói với anh à?”

“Không…không có gì…”

“Vậy sao…Gần đây em học hành thế nào? Chắc không tệ đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.