Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3799



Chương 3799

“Tôi đều làm thế với từng người trong bang. Ngoài bang chủ ra, chắc ông cũng hiểu tôi. Ai cũng phải sống mà, sao có thể không giữ cho mình con át chủ bài được chứ?”

“Vậy cậu muốn thế nào? Coi như không có chuyện gì xảy ra thì đâu có được. Quán bar xảy ra chuyện lớn như vậy, người của bang sớm đã biết rồi. Tôi mà không giải thích với bang chủ thì chắc chắn ông ấy sẽ nghi ngờ”, Phong phó bang chủ lạnh lùng nói.

“Giải thích chẳng phải rất dễ sao? Thế này đi, chúng ta đổ hết lên dầu chủ tịch Lâm thì chẳng phải là xong?”

“Cậu muốn nhóm lửa cho bang Hắc Sa và Dương Hoa đấy à? Chắc cậu biết nếu mà đấu nhau thật thì chắc chắn bang Hắc Sa sẽ chịu tổn thất chứ”.

“Không phải bang Hắc Sa có thể lực cổ võ chống lưng sao? Tại sao lại phải sợ Dương Hoa?”

“Đồ ngốc này. Quá ngốc”, Phong phó bang chủ lạnh giọng quát: “Cậu tưởng sau lưng Dương Hoa không có thế lực cổ võ chống lưng chắc. Tôi nói cậu biết, Dương Hoa không chỉ có thể lực cổ võ mà thế lực này còn vô cùng khủng khiếp. Nếu mà đánh nhau thật thì mong là hai bên chỉ bị tổn hại thôi, còn nếu mà muốn diệt luôn Dương Hoa ấy thì bang Hắc Sa sẽ phải trả một cái giá cực kỳ đắt”.

Hồng đường chủ nghe thấy vậy bèn chau chặt mày. Một lúc sau anh ta nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Nếu đã vậy thì phó bang chủ, hay là chúng ta nhờ bang chủ đi nhờ Thiên Khải giúp đỡ.

“Thiên…Thiên Khải?”

Phong phó bang chủ thất sắc…

Rời khỏi quán bar, Lâm Chính đưa Ngải Hồng tới một con hẻm gần đó.

“Thật không ngờ anh lại là thần y Lâm! Đúng là quá bất ngờ”, Ngải Hồng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Tôi có phải thần y Lâm hay không không quan trọng. Quan trọng là mục đích tôi tới đây tìm cô. Ngải Hồng, tiền trong tấm thẻ này đủ để cô sống dư dả. Cô nhận lấy đi. Từ nay về sau, tôi sẽ không tìm cô, cũng không làm phiền cô nữa. Cô tự lo cho mình, hiểu chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Trong này có một trăm triệu tệ sao?”, Ngải Hồng đột nhiên hỏi.

“Vừa hay đúng một trăm triệu tệ. Sao thế? Cô thấy không đủ à?”, Lâm Chính chau mày.

“Nếu là một trăm triệu tệ thì đương nhiên không đủ, tôi cần 50 tỷ tệ”.

“Cô cần 50 tỷ tệ làm gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Xây cô nhi viện!”

“Cái gì?”

“Trước khi tôi được nhận nuôi thì luôn sống trong cô nhi viện của thành phố. Nhưng cô nhi viện đó sắp bị dỡ rồi, vì vậy tôi dự định mua hạng mục này và xây xựng lại”.

“Kể cả như vậy thì cũng không cần tới 50 tỷ tệ mà”.

“Số tiền còn lại sẽ giúp tôi tạo được mối quan hệ với tầng lớp cấp cao của bang Hắc Sa”, Ngải Hồng nói: “Vị trí của cô nhi viện nằm đúng nơi sầm uất nhất của thành phố. Những năm qua nó luôn bị các bên nhòm ngó. Trước đó nơi đây do một người tên là Chu Ngọc đứng ra lo chu đáo nên mới không bị dỡ. Thế nhưng không lâu trước đó, Chu Ngọc trong một lần xảy ra xung đột đã không còn, cô nhi viện không có ai bảo vệ nữa. Tôi nghe nói, vị trí đường chủ của bang Hắc Sa có thể mua được. Giá tầm 10 tỷ tệ. Vì vậy tôi đợi có tiền thì sẽ gia nhập bang Hắc Sa, bảo vệ cô nhi viện”.

Nghe tới đây, Lâm Chính khóc dở mếu dở: “Cô ngốc hai là ngây thơ thế? Tôi mà có 50 tỷ tệ thì muốn bao nhiêu cô nhi viện mà chẳng được. Sao phải mua chuộc bang Hắc Sa để bảo vệ cô nhi viện chứ…Giá trị của cô nhi viện cũng không cao đến vậy mà. Hơn nữa, đường chủ bang Hắc Sa cần nhiều tiền thế làm gì, rõ ràng là lừa đảo”.

“Đối với tôi, cô nhi viện là vô giá”.

“Nhưng hành động của cô quá ngu ngốc! Nghe này Hồng Ngải, cô lập tức thả em gái của Adam ra! Adam giờ đang làm việc cho tôi, tôi phải đảm bảo sự an toàn cho bọn họ”.

“Vậy chuyện của cô nhi viện…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.