Chương 391
Mọi người nhìn lại, đầu gối hắn đã bị gãy nát…
Hắn vừa ngã xuống đất, Lâm Chính lại giẫm lên bàn tay của hắn, nghiến xuống.
“Á! Á…”.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tư Đồ Kính trở nên dữ dội hơn, dường như sắp xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Những tiếng kêu la đau khổ khiến người nghe cũng sợ hãi, không rét mà run.
“Dừng tay!”, Lạc Bắc Minh sốt ruột, vội vàng đứng ra, quát lên: “Lâm Chính, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì mau dừng tay! Nếu không, Nam Phái sẽ không tha cho cậu! Mau dừng tay!”.
“Ồ? Nam Phái lợi hại như vậy thật sao?”, Lâm Chính nhướng mày.
“Mạnh hơn cậu tưởng tượng”, Lạc Bắc Minh nghiêm túc đáp.
Lạc Bắc Minh thà hi sinh cháu gái của mình cũng không dám đắc tội Nam Phái, đủ để thấy thực lực của Nam Phái đáng sợ đến thế nào.
Lâm Chính im lặng không nói, nhưng vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm Tư Đồ Kính, nhấc chân lên, giẫm mạnh vào tay kia của hắn.
Rắc.
“Á!”.
Tư Đồ Kính lại la hét thảm thiết.
Cơn đau dữ dội khiến hắn gần như sắp ngất đi.
Cảnh tượng ở hiện trường hết mức tàn nhẫn.
“Cậu…”, Lạc Bắc Minh thổi bay râu, trợn tròn mắt.
“Lạc Thiên, cô qua đây!”, Lâm Chính gọi Lạc Thiên đang đứng ngây ra ở bên kia.
Lạc Thiên run rẩy, căng thẳng đi tới.
Lúc này, trong đầu cô ta chỉ có một câu hỏi.
Người này… thật sự là người chồng vô dụng của Tô Nhu sao?
Con người tàn nhẫn và bí ẩn này thật sự là chàng rể vô dụng ở rể nhà họ Tô sao?
Lâm Chính lại lấy một cây kim châm cứu từ trong túi ở thắt lưng ra.
“Cầm lấy”.
Lạc Thiên không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo.
Sau khi cô cầm kim châm cứu, Lâm Chính lại cầm tay cô.
Lạc Thiên đỏ mặt, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ nồng đậm.
Lâm Chính di chuyển tay cô đến giữa hai hàng lông mày Tư Đồ Kính hơi lệch sang bên một chút, nhắm kim vào chỗ đó.
“Ở đây có một huyệt ẩn nhiều người không biết, trên huyệt ẩn này có một dây thần kinh nối với đại não của con người. Lạc Thiên, bây giờ cô chỉ cần đâm cây kim này xuống, phá hủy dây thần kinh đó, Tư Đồ Kính sẽ bị bại liệt hoàn toàn, nửa đời sau chỉ có thể nằm liệt trên giường”, Lâm Chính nói.
Lạc Thiên nghe vậy thì biến sắc.
Người xung quanh cũng kinh hãi tái mặt.
“Cậu không thể làm như vậy!”.
Chú Kiên đang bị khống chế gào lên.