Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 40



Chương 40

“Cụ Tần, người đó nói sao?”, Từ Thiên vội tiến lên hỏi.

“Thầy ấy có chút việc gấp, sẽ đến muộn một chút, có lẽ không thành vấn đề, tôi đi vào xem tình hình của Từ Diệu Niên đã, đợi một lát tôi lại gọi điện thoại hỏi, yên tâm, không xảy ra sơ suất gì đâu”.

“Làm phiền ông rồi!”

Từ Thiên cảm kích nói.

Cụ Tần vào phòng, Từ Thu Huyền được sắp xếp vào giúp đỡ.

Từ Thiên thì không ngồi yên được.

Cậu Mã ở bên cạnh cười híp mắt.

Anh ta không biết người bạn cụ Tần nói là ai, nhưng anh ta biết vở kịch sắp diễn ra sẽ rất thú vị.

Ba mươi phút sau, Từ Phấn chạy đến.

“Bố, người nhà họ Tô đến rồi, có cả Lâm Chính kia nữa”.

“Gọi bọn họ đến đây”.

“Vâng!”

Biệt thự nhà họ Từ.

Tô Cối, Tô Cương, Tô Nhu và Lâm Chính ngồi trên sofa.

Hai bố con Tô Cối vô cùng căng thẳng.

Tô Nhu đứng ngồi không yên.

Chỉ có Lâm Chính vô cùng ung dung, không hề thấy căng thẳng, thậm chí còn cầm trà được giúp việc pha lên, thưởng thức một cách tao nhã.

“Đồ ngốc, chết đến nơi rồi còn không tự biết”, Tô Cương trừng Lâm Chính, thầm mắng trong lòng.

Từ Thiên ngồi trên sofa đối diện sắc mặt lạnh lẽo.

Cậu Mã bên cạnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, liên tục nở nụ cười lạnh lùng.

Tô Cương đã nói hết những gì cần nói, có thêm mắm dặm muối, nhưng đã không quan trọng nữa.

“Tô Cối, ý của nhà họ Tô các ông là quá trình chữa trị không xảy ra vấn đề, là cháu rể này của ông nói dối ông, cho nên mới khiến bố tôi trở thành thế này, có đúng không?”, Từ Thiên lạnh lùng nói.

“Dù sao đi nữa thì tôi thật sự có lỗi, sếp Từ, dù là xử lý theo pháp luật hay bồi thường xin lỗi, Tô Cối tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm”, có lẽ vì thấy con trai mình cũng đến, Tô Cối trông bình tĩnh đến bất ngờ.

“Có nghĩa là ông muốn chịu trách nhiệm?”

“Đúng”.

“Ông chịu trách nhiệm nổi sao?”, Từ Thiên đột nhiên đập bàn một cái.

Tô Cối run lên, hơi sợ hãi.

Nhưng Từ Thiên lại không hùng hổ nữa mà lạnh lùng nói: “Hừ, các người chỉ là một đám người nhỏ bé, Từ Thiên tôi không có tâm trạng so đo với các người, lần này coi như các người gặp may mắn, cụ Tần quen biết một bác sĩ giỏi, chắc hẳn bệnh của bố tôi có thể ổn định được. Nếu bố tôi đã không sao thì tôi cũng sẽ khoan dung độ lượng, Tô Cối, tôi muốn ông quỳ trước giường cụ ông nhận lỗi, khoảng thời gian này phải phụ trách sinh hoạt và ăn uống của cụ ông, chăm sóc ông ấy đàng hoàng đến khi nào ông ấy khỏe thì thôi, hiểu không?”

Tô Cối nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức xin nghỉ ở bệnh viện!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.