Chương 403
Hai mắt Mã Hải sáng lên, gật đầu lia lịa: “Tôi biết nên làm thế nào rồi”.
“Đi đi”.
Lâm Chính phất tay, Mã Hải liền rời khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Chính khẽ rung lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn điện thoại, mở tin nhắn ra, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó gọi điện thoại cho Từ Thiên.
“Cậu Lâm, có chuyện gì không?”.
“Lập tức đến Giang Thành”.
“Đêm hôm tối tăm đến Giang Thành có chuyện gì sao?”, Từ Thiên nghi hoặc hỏi.
“Tôi giúp ông đoạt Giang Thành!”, Lâm Chính bình thản đáp, rồi tắt điện thoại.
Tám giờ tối.
Từ Thiên nơm nớp đỗ xe trước tòa nhà tập đoàn Dương Hoa, chờ Lâm Chính tới…
Lâm Chính lên xe, Từ Thiên hơi thấp thỏm nhìn người ngồi ở hàng ghế sau, sau đó nặn ra một nụ cười: “Chào buổi tối, cậu Lâm…”
“Ông đi một mình à?”.
“Dẫn theo nhiều người sẽ thu hút sự chú ý của bên kia, đến lúc đó tôi sẽ rất khó xử”, Từ Thiên cười.
Trên thực tế là ông ta cố ý không dẫn theo người, mục đích là để Lâm Chính biết khó mà lui.
Nhưng anh lại lắc đầu: “Không sao, một mình ông là được rồi”.
“Bây giờ làm gì?”.
“Đoạt Giang Thành”.
Từ Thiên cười khổ.
Đoạt Giang Thành?
Chỉ hai người bọn họ?
Cậu Lâm này bị điên rồi sao?
Không thể phủ nhận y thuật của Lâm Chính có thể nói là vô cùng cao minh, tỉnh Giang Nam… không, cả Hoa Quốc chỉ có vài người được như vậy, nhưng… vùng xám không phải là bệnh viện, đám người hung hãn kia cũng không phải là bệnh nhân, dựa vào y thuật thì chơi kiểu gì?
Từ Thiên cũng từng thấy Lâm Chính ra tay, ông ta tin Lâm Chính cũng có chút bản lĩnh, nhưng lên đến mức độ này, khoa chân múa tay có thể chống lại được dao phay sao? Có thể chống lại được súng đạn sao?
Từ Thiên thầm kêu khổ không ngừng, đang nghĩ làm sao để khuyên bảo Chủ tịch Lâm này, nhưng nhìn dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần của anh, ông ta không biết nên mở miệng thế nào.
“Sao ông lái chậm thế?”, hình như Lâm Chính phát giác ra gì đó, nhìn Từ Thiên hỏi.
“À… Cậu Lâm, tôi nhớ ra đứa cháu gái của tôi hẹn tôi đi ăn, hay là chúng ta đi ăn đã nhé”, Từ Thiên tỏ vẻ nhớ ra, nói.
“Làm xong việc rồi ông đi một mình không được sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Chẳng phải sắp đến giờ ăn rồi sao? Hơn nữa nghe nói đám Xương Bá vẫn ở tỉnh khác, hình như chưa về, bây giờ chúng ta đi chẳng phải là công cốc sao?”.
“Mã Hải gửi tin nhắn cho tôi nói hôm nay Xương Bá vừa từ sân bay về, sao lại đến tỉnh khác rồi?”.
“À, ừm… ông ta đang ở sân bay, bây giờ vẫn chưa về…”