Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4171



Chương 4171

“Mau cắt tay rút mạch chứng minh những lời cậu vừa nói là thật đi! Nếu không chính là cậu đùa giỡn Đại tôn trưởng, đùa giỡn chúng tôi!”.

“Mau lên Lâm Chính!”.

Mọi người cũng nhao nhao kêu lên, ép buộc Lâm Chính.

Nhị tôn trưởng định lên tiếng nói giúp Lâm Chính, nhưng lúc này đầu óc ông ta không thể nghĩ được gì.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như không chút quan tâm đ ến sự ép buộc của mọi người.

Chỉ thấy anh bình thản gật đầu: “Tôn trưởng bảo đệ tử cắt tay rút mạch để chứng minh những lời đệ tử nói là thật hay giả? Không vấn đề gì! Bây giờ đệ tử có thể chứng minh luôn!”.

“Cậu điên à Lâm Chính?”.

Nhị tôn trưởng bước tới, giữ cánh tay Lâm Chính lại, tức giận mắng: “Cậu có biết đây là quỷ kế của bọn họ không? Bọn họ lo lắng không làm gì được cơ thể võ thần của cậu, nên mới bảo cậu cắt tay rút mạch để tự phế! Chờ cậu đứt mạch sẽ ra tay xử lý cậu! Nếu cậu không nghe theo thì vẫn còn quyền chủ động, nếu cậu thực sự làm theo lời bọn họ, cắt tay rút mạch, thì chẳng khác nào tự đặt mình lên thớt, để mặc họ giết thịt!”.

“Nhị tôn trưởng, sao đệ tử lại không biết ý đồ của bọn họ chứ? Nhưng nếu đệ tử không làm theo, thì bọn họ lại càng có lý do để xử lý đệ tử, thậm chí cả tôn trưởng và Thượng Thanh Cung cũng bị trách phạt! Tình hình như vậy còn tệ hơn nhiều!”.

“Còn hơn là cậu tự sát như vậy! Nhóc con, núi xanh vẫn còn thì lo gì thiếu củi đốt? Cậu phải nhịn!”, Nhị tôn trưởng cuống quýt khuyên nhủ.

Nhưng… Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Nhị tôn trưởng, đệ tử tự có tính toán!”.

“Cậu… ngu xuẩn!”, Nhị tôn trưởng vô cùng tức giận.

Lâm Chính đi tới, lớn tiếng nói với Đại tôn trưởng: “Đại tôn trưởng, nếu đệ tử làm theo lời tôn trưởng nói, chứng minh được những lời đệ tử nói là thật, thì Nhị tôn trưởng và các đệ tử của Thượng Thanh Cung sẽ được bình an vô sự chứ?”.

“Đương nhiên, tôi cũng không định làm khó bọn họ! Dù sao Nhị tôn trưởng cũng là trụ cột của thiên cung chúng ta!”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu, bất ngờ rút thanh đao giắt ở thắt lưng một đệ tử của đội chấp pháp ở bên cạnh, cắt cổ tay mình không chút do dự.

Xoẹt!

Lưỡi đao nhẹ nhàng cứa rách cổ tay anh.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, rút một sợi gân mạch ra.

Nỗi đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ của anh trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Anh không rên tiếng nào, mà cố gắng nhịn đau, giơ cao sợi gân mạch kia lên.

Mọi người ồ lên.

Đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều mở to hai mắt.

Nhị tôn trưởng kinh ngạc tột độ.

“Trên đời này… thực sự có người mạnh tay như vậy sao?”, Tam tôn trưởng ngây người ra nhìn, thì thào tự nhủ.

“Cậu ta là một thằng điên! Cậu ta chính là một thằng điên!”, Trịnh Thông Viễn cũng không khỏi run rẩy.

Đại tôn trưởng không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào sợi gân mạch kia, dường như đang suy tư gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.