Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4213



Chương 4213

“Nhị tôn trưởng, không sao, tôi biết Lâm Chính rất ưu tú, nhưng tôi cũng muốn xem xem ngày nay Côn Huyết tu luyện như thế nào rồi”, Mạc Tâm cung chủ nói.

Nhị tôn trưởng nheo mắt, không lên tiếng.

Cung chủ đã nói như vậy, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.

Còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Đương nhiên anh hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng theo anh thấy, nếu có ắt sẽ có, không có cũng không cần cưỡng cầu, mọi thứ tùy duyên.

Trác Côn Huyết có được cơ hội, đương nhiên sẽ không làm lỡ thời gian, lập tức giao đấu với Trần Tử Ngang.

Hai người chiến đấu với nhau, đánh đến mức không thể phân tách.

Trác Côn Huyết y võ là chính, Trần Tử Ngang lại là võ thuật thuần túy.

Chiêu thức của Trần Tử Ngang vô cùng tàn bạo, chiêu nào chiêu nấy chí mạng. Chiêu thức của Trác Côn Huyết cũng chủ yếu thiên về tàn bạo hung ác, nhưng khác Trần Tử Ngang ở chỗ da thịt của Trác Côn Huyết có thế nào cũng đánh không nứt, phá không nát. Châm bạc giúp sức sống của hắn vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm sức lực và tốc độ được sự tăng cường của châm bạc mà áp đảo Trần Tử Ngang.

Hai bên giao đấu chỉ mới mấy chục chiêu.

Ầm ầm ầm…

Tiếng nổ lớn vang lên.

Trần Tử Ngang bay ngược ra xa, đập mạnh vào cửa điện, đầu chảy máu, lập tức hôn mê.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Sau đó, tiếng hét vang vọng như sấm dậy.

“Hay!”.

“Thắng rồi!”.

“Ha ha, tốt quá rồi!”.

Các đệ tử của thiên cung và người nhà họ Trác lập tức giơ cao tay hét to.

Cung điện sôi sục.

“Im lặng! Im lặng!”, Tứ tôn trưởng hét lên.

Hiện trường mới yên tĩnh lại.

“Cung chủ, may sao đệ tử không làm nhục sứ mệnh”, Trác Côn Huyết đi tới, chắp tay nói.

“Không tồi, Côn Huyết, thời gian này cậu đúng là tiến bộ rất nhiều, tốt lắm!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu tán thưởng.

“Cảm ơn cung chủ đã khen!”, Trác Côn Huyết đứng dậy, nói với Nghiêm Tàng Hải ở bên kia: “Nghiêm phó minh chủ, Cô Phong các ông còn có ai muốn so tài khiêu chiến nữa, bảo bọn họ lên đây đi!”.

Thật ngông cuồng!

Nghiêm Tàng Hải lộ vẻ tức giận, âm thầm hừ một tiếng. Nhưng ông ta không ngốc, Trác Côn Huyết có thực lực thế nào ông ta vẫn nhìn ra được. Nếu còn phái đệ tử lên đó chỉ sẽ chuốc lấy thương vong.

Cô Phong không phải thiên cung Trường Sinh, không biết y thuật, đệ tử bị thương vẫn phải tự mình chữa, được không bù nổi mất.

Chỉ là một tiệc trà nhỏ, không cần thiết phải liều mạng ta sống ngươi chết!

Nghiêm Tàng Hải nghĩ rồi kìm nén cơn giận, chắp tay nói: “Thiên cung Trường Sinh quả là nhiều nhân tài, thiên tài xuất hiện lớp lớp, Tàng Hải khâm phục! Cuộc so tài đến đây thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.