Chương 4286
“Cô Tô cũng là bạn của tôi. Hơn nữa cô không thể nói là tôi có ý đồ đen tối được. Tôi tới thăm cô ấy cơ mà”, Long Giang Phong nhún vai.
“Anh…đúng là đồ vô liêm sỉ!”, Lạc Thiên vừa tức giận vừa cuống cả lên. Cô gái bật lực vung tay lên.
Vụt vụt…Vài cây châm bay ra. Thế nhưng chúng còn chưa tiếp cận được Long Giang Phong thì đã bị một nam một nữ đứng cạnh hắn chặn lại một cách dễ dàng.
“Cái gì?”, Lạc Thiên sững sờ.
“Châm bạc sao? Nghe nói cô Lạc trước đây cũng từng học ở học viện Huyền Y Phái. Có điều chút võ vẽ này chẳng thể khiến ai bị thương nổi đâu. Thật nực cười. Quá nực cười”.
“Bớt nói nhảm lại, nghe đây. Hôm nay anh đừng hòng động vào Tô Nhu”, Lạc Thiên bặm môi, nói với giọng đầy kiên định.
“Vậy sao?”, Long Giang Phong cười khẩy, đi thẳng tới trước mặt Lạc Thiên.
Lạc Thiên vô thức lùi lại, đôi mắt ánh lên vẻ kinh sợ và kiêng dè.
Một giây sau…Bốp! Hắn đưa tay lên tát thẳng vào mặt Lạc Thiên. Lạc Thiên không kịp phòng bị, bèn đập vào thành giường, ngã ra đất. Đầu cô gái chảy máu, suýt nữa thì cô ngất lịm.
“Tiểu Thiên”, Tô Nhu hét lên.
“Tiện nhân, cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Bảo vệ Tô Nhu sao? Cô bảo vệ nổi không?”, Long Giang Phong chộp tóc của Lạc Thiên cười dữ dằn, sau đó hắn hất tay: “Đưa cô ta về cho tôi. Tối nay là cô ta”.
“Vâng ạ!”, người bên cạnh gật đầu, lập tức chộp lấy Lạc Thiên. Lạc Thiên giãy giụa nhưng không làm gì được
“Dừng tay. Tất cả dừng tay cho tôi”.
Tô Nhu lập tức bước xuống giường, nhưng cô vẫn còn rất yếu nên cơ thể chao đảo, vẫn phải dựa vào thành giường. Long Giang Phong lại tát cô một phát.
Bốp! Tô Nhu ngã ra giường. Nhìn cơ thể quyến rũ của Tô Nhu, đôi mắt Long Giang Phong ánh lên vẻ h@m muốn.
“Đồ tiện nhân, nghe đây, hôm nay tôi vốn định tới đây để đưa cô đi. Thế nhưng bạn cô đã tới thì đêm này coi như cô ta đỡ đạn cho cô vậy. Coi như cô may mắn, nhưng hết hôm nay thì sẽ khác nhé”.
Long Giang Phong cười nham hiểm sau đó hét lớn: “Chúng ta về”.
“Đứng lại!”, Tô Nhu hét lớn, vội vàng bước xuống giường đuổi theo. Thế nhưng cô mới đi được hai bước đã ngã xuống đất do quá yếu.
“Buông tôi ra! Mau buông tôi ra”, Lạc Thiên ra sức giãy giụa. Thế nhưng cô ấy đâu khỏe được bằng đối phương. Dù cô có làm thế nào thì cũng không thể thoát ra được. Trong lúc bất lực, cô ấy bèn cắn tay của đối phương.
“Á”, đối phương đau quá gào lên rồi phải buông tay ra. Lạc Thiên vội vàng bỏ chạy.
“Khốn nạn, con khốn này”, đối phương tức giận, lao tới, chộp lấy tay Lạc Thiên giật mạnh và tát vào mặt cô.
Bốp! Lạc Thiên lại ngã ra đất, miệng rớm máu, khuôn mặt xinh đẹp sưng vù.
“Mẹ kiếp!”, Long Giang Phong tức giận, lập tức đạp mạnh vào người đàn ông kia.
“Ây da”, người đàn ông không kịp phản ứng, bị đập mạnh vào tường, mặt mũi sưng vù.
“Ai bảo mày ra tay vậy? Đánh hỏng mặt con bé rồi. Tối nay ông chơi kiểu gì?”, Long Giang Phong tức giận lao tới đạp mạnh vào người đàn ông. Người đàn ông co cụm lại, không dám bật lại. Long Giang Phong không có ý định dừng lại, chỉ giơ chân lên đạp liên tục.
“Á!”