Chương 4292
“Còn việc gì sao?”
“Tôi chỉ nói là không giết anh chứ có nói là không động vào anh đâu”, Lâm Chính đáp lại.
“Cái gì?”, Long Giang Phong giật mình.
Sở Vệ Sử ở bên cạnh bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn hét lớn: “Cậu Long, cẩn thận, mau né ra”.
Nhưng…đã không kịp nữa rồi. Lâm Chính đột nhiên vung tay lên phóng châm vào người Long Giang Phong. Cơ thể hắn lập tức mềm nhũn. Hắn ngã ra đất.
“Cậu Long”, đám đông thất kinh.
Lâm Chính bước tới.
“Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”, Sở Vệ Sử hét lớn.
Lâm Chính mặc kệ. Người của đại hội lập tức ngăn lại. Đám người Nguyên Tinh cũng bước lên cản họ.
“Thần y Lâm, cậu đừng hòng nghĩ tới việc làm hại cậu Long”, Sở Vệ Sử cuống lên, dù không phải là đối thủ của Nguyên Tinh và Lâm Chính thì ông ta vẫn phải chặn lại.
Lâm Chính chỉ rút châm ra, phóng tiếp về phía Long Giang Phong.
“Á!!!”, Long Giang Phong hét lớn, cả người giống như đang đau đớn lắm. Hắn co giật điên cuồng.
Lâm Chính lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng hắn.
Ực..Viên đan dược trôi xuống bụng. Long Giang Phong vội vàng siết cổ mình như muốn nôn viên thuốc ra. Thế nhưng vô ích…
“Cậu…vừa cho cậu Long dùng thứ gì vậy?”, Sở Vệ Sử tức giận nói.
“Độc dược, còn phải hỏi sao? Lẽ nào ông muốn tôi bón thuốc bổ cho anh ta?”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
“Cậu…”
Lâm Chính lại lấy ra một cây châm nữa, tiếp tục đâm vào người Long Giang Phong.
Mặc dù võ kỹ của Long Giang Phong không tệ, nhưng ở trước mặt Lâm Chính thì rõ ràng là hắn không phải là đối thủ. Hắn bất động hoàn toàn. Sau một lúc, Lâm Chính lại nhét thêm vài viên đan dược và một ít bột vào miệng hắn rồi mới buông ra.
Lúc này Long Giang Phong co giật mãnh liệt, miệng sùi bọt mép. Cơ thể hắn như vừa tiếp phải điện, mắt trợn ngược rồi ngất lịm.
“Cậu chủ”, người của đại hội vội vàng chạy tới.
Lâm Chính phất tay, đám người Nguyên Tinh lùi ra. Thế là thuộc hạ của hắn lao lên đỡ hắn dậy và kiểm tra.
“Cậu đã làm gì cậu chủ của chúng tôi?…Cậu đã giết cậu ấy rồi sao”, Sở Vệ Sử hai mắt đỏ như máu, gào lên.
“Yên tâm, anh ta không chết được đâu. Trên thực tế, anh ta cũng không hề bị thương. Lát nữa sẽ tỉnh lại thôi”.
“Ngoài ra thì thể xác anh ta cũng đang tăng lên, huyết mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng cũng khỏe hơn. Thậm chí là võ kỹ cũng đã đột phá lên rồi. Các người có thể kiểm tra”, Lâm Chính nói tiếp.
Đám đông sững sờ. Sở Vệ Sử chau mày, đưa tay ra bắt mạch cho Long Giang Phong. Một lúc sau, ông ta thất kinh: “Ôi trời, cậu Long đã đột phá thật rồi”.
“Cái gì?”
“Chuyện gì vậy?”