Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4302



Chương 4302

Cô không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì được…

“Chủ tịch Lâm, đến nước này chỉ có một con đường có thể đi. Anh hãy mang theo tất cả mọi thứ, đi cùng tôi đến gặp người của Thương Minh, giao hết mọi thứ cho họ, cầu xin người đó giơ cao đánh khẽ, ít nhất tha cho chúng ta một mạng, anh thấy thế nào? Chỉ cần giữ được mạng, những thứ khác sau này chúng ta có thể kiếm lại được!”, Tô Nhu quay đầu, rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp, cô dẫn tôi đi gặp người của Thương Minh đi”.

“Được! Thời gian không còn nhiều nữa”.

Tô Nhu xem đồng hồ, yếu ớt nói, sau đó kéo Lâm Chính ra khỏi phòng bệnh.

Cô không còn bao nhiêu sức lực, mỗi bước đi đều phải thở hổn hển.

Cô đang sợ hãi!

Sợ hãi tột cùng.

Lâm Chính nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.

Sau khi lên xe, hai người đến thẳng mái đình bên sông.

Trên đài ngắm cảnh ven sông ở phía trên cùng mái đình, một người đàn ông chải tóc ngược ra sau, mặc Âu phục phẳng phiu đang ngồi đó uống cà phê.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, tay đeo đồng hồ Rolex màu đen bản giới hạn trị giá ba mươi triệu tệ, trên người mặc Âu phục được may thủ công bởi nhà thiết kế nổi tiếng nước Ý. Cả người có cảm giác vô cùng xa hoa, nhưng cảm giác xa hoa đó đặt lên người ông ta lại không thấy có gì bắt mắt.

Bởi vì thứ nổi bật nhất của người đó chính là khí chất!

Loại khí chất vừa sinh ra đã đứng ở trên cao!

Đến nỗi những người phụ nữ xung quanh bị người đàn ông này làm si mê mà không dám tiến tới bắt chuyện.

“Ồ? Cô Tô, cô đến rồi à? Tốt lắm!”.

Người đàn ông như nhận ra Tô Nhu đã đến, khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

“Ông Dịch, chào ông”, Tô Nhu hơi run rẩy nói.

“Ừ”, người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn sang người đàn ông đeo kính đen đi bên cạnh Tô Nhu: “Người này là?”.

“Chủ tịch Lâm của… Dương Hoa”, Tô Nhu thận trọng giới thiệu.

“Ồ?”.

Người đàn ông sửng sốt.

“Chào ông”, Lâm Chính gỡ kính đen xuống, nhìn ông ta, không biểu lộ cảm xúc gì.

Điều này khiến người đàn ông đó vô cùng bất ngờ.

Ông ta mìm cười, nhè nhẹ vỗ tay: “Được! Tốt lắm! Cô Tô, không ngờ cô lại dẫn Chủ tịch Lâm của Dương Hoa đến thẳng đây, vậy thì chuyện đơn giản hơn nhiều rồi! Ha ha ha ha…”.

“Tôi nên xưng hô thế nào đây?”.

“Tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh. Lần này tôi đến Giang Thành cũng là theo yêu cầu của Thương Minh đến đây đàm phán với Chủ tịch Lâm cậu”, người đàn ông cũng chính là Dịch Tiên Thiên cười nói: “Chủ tịch Lâm, Thương Minh yêu cầu, hi vọng cậu có thể giao ra toàn bộ phương thuốc trong tay cậu vô điều kiện, đồng thời sáp nhập Dương Hoa vào Thương Minh! Cậu nghe rõ chưa?”.

“Nghe rõ? Ông Dịch không hỏi tôi có đồng ý hay không à?”, Lâm Chính hỏi.

“Cái đó không cần phải hỏi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.