Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4311



Chương 4311

Sau đó vô số phi kiếm lại bay ra từ cơ thể Hạ Kiếm Tâm, nhưng lần này chúng không tấn công Lâm Chính mà nhắm vào những người xung quanh này, nhất là tấn công dữ dội vào Tô Nhu.

Dương Đông kích Tây?

Lâm Chính lập tức buông tay lao đến đầu bên đó ngăn phi kiếm của Hạ Kiếm Tâm lại.

Hạ Kiếm Tâm lập tức vùng ra nhảy đến trên mặt sông.

Khí tràng của ông ta mở toàn bộ, khí kình phóng ra, dựa vào khí kình để bước đi trên sông như đi trên đất bằng.

Như một thần tiên!

Nhưng Lâm Chính lại không để lộ ra nhiều biểu cảm, anh bước đến bên bờ sông, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Kiếm Tâm.

“Rốt cuộc cậu là ai?”, mặt Hạ Kiếm Tâm be bét máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Chẳng phải các ông đã biết thân phận của tôi rồi sao? Tại sao còn muốn hỏi nữa?”, Lâm Chính nói.

“Không! Cậu tuyệt đối không thể là thần y Lâm ở Giang Thành được. Chủ nhân đã điều tra, thần y Lâm ở Giang Thành chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù y võ cao siêu nhưng sao lại có thể là đối thủ của tôi được chứ?”, Hạ Kiếm Tâm hét lên.

“Sao hả? Võ học yếu hay mạnh còn phải phụ thuộc vào tuổi tác à? Ông sống đến tuổi này rồi mà còn ngây thơ thế ư?”, Lâm Chính hỏi.

“Mặc dù không phải quyết định bằng tuổi tác nhưng tôi đã luyện võ gần một trăm năm, sao có thể không lại thằng nhóc mới hai mươi tuổi chứ? Không thể nào”, Hạ Kiếm Tâm nói.

Ông ta không chấp nhận nỗi.

Bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận.

Lâm Chính lắc đầu: “Ông luyện võ gần một trăm năm thì thế nào? Những người truyền thừa võ học, y đạo cho tôi đều là những người học tập nghiên cứu mấy ngàn năm? Lẽ nào một trăm năm của ông còn muốn so sánh với những người truyền thừa cho tôi à?”

“Tôi không tin! Tôi không thể chấp nhận được”.

Hạ Kiếm Tâm gào lên, hai mắt đỏ ngầu, hai cánh tay giơ lên cao.

Soạt soạt soạt!

Nước sông bỗng sôi trào, không ngừng lăn tăn gợn sóng dưới chân Hạ Kiếm Tâm.

“Đây là cái gì?”

“Khí tức quá hung ác, đáng sợ quá. Giáo chủ, cẩn thận!”

Mấy người Nguyên Tinh biến sắc, vội vàng nói.

“Thần y Lâm, cậu bớt phô trương thanh thế đi. Tôi không tin một tên nhóc mồm còn hôi sữa mới hơn hai mươi tuổi lại có thể chống lại kiếm lực gần một trăm năm của tôi. Bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết tại sao người ta lại gọi tôi là Kiếm Hoàng. Kiếm mà tôi tu luyện gần một trăm năm có uy lực thế nào”.

Hạ Kiếm Tâm gầm lên, khí tức cả người bỗng đánh vào trong dòng sông.

Sau đó…

Soạt soạt!

Dòng sông cuồn cuộn xuất hiện cột nước cao gần ba mươi mét, giống như vòi rồng.

“Ôi trời!”

Mọi người ngạc nhiên thốt lên.

Không ít người đi đường ở đằng xa cũng ngẩng đầu, đều vô cùng ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.