Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4346



Chương 4346

“Anh nói vậy không thấy trẻ con à. Anh thấy mình đủ tư cách để ra giá với tôi không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Chiêm Hùng giật mình. Anh ta bặm môi, không dám nói gì nữa. Lâm Chính mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chăm chăm Chiếm Nhất Đao. Đám đông cảm thấy vô cùng căng thẳng.

“Bố”, Chiêm Hùng đứng dậy, định chạy tới ngăn Lâm Chính lại.

“Đừng làm loạn”, Chiếm Nhất Đao trầm giọng.

Chiêm Hùng hai mắt đỏ au, nhìn Lâm Chính. Nếu Lâm Chính dám động vào Chiêm Nhất Đao thì đương nhiên là anh ta sẽ liều mạng.

Thế nhưng Lâm Chính không hề có ý định làm vậy. Anh chỉ tới trước mặt ông cụ, nhìn ông ta rồi cầm tay ông ta bắt mạch. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng: “Ông trúng độc à?”

“Cậu hiểu về y thuật sao?”, Chiêm Nhất Đáo ngạc nhiên.

“Biết một chút”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi lại tiếp tục kiểm tra hai cánh tay của Chiêm Nhất Đao. Sau đó lật tấm chăn đang đắp chân ông ta lên.

Tấm chăn được lật ra, một mùi hôi thối bốc lên. Hai chân khô khốc hiện ra trước mặt đám đông. Không ít người bịt mũi, chau mày. Lâm Chính cũng chau mày.

“Chân của ông bị là sao vậy?”, Mã Hải hỏi.

“Thần kinh hoại tử, xương thủy tinh, về cơ bản thì phế rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tất cả là do độc trên người tôi gây ra”, Chiêm Nhất Đao thở dài: “Xưa thì là thần đao, giờ về già thì rơi vào tình cảnh như thế này, đúng là tạo hóa”.

“Bố, con nhất định sẽ tìm được danh y chữa khỏi cho bố”, Chiếm Hùng rưng rưng nước mắt.

“Vô ích thôi, chân của bố không chữa được nữa rồi. Loại độc này không thể giải được. Sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Tất cả đã là số mệnh cả rồi”, Chiêm Nhất Đao nói giọng khàn khàn.

“Bố ơi”, Chiêm Hùng quỳ xuống gào khóc. Mọi người cũng thấy cảm động.

Từng là thần đao mà giờ rơi vào tình cảnh thế này thì không đáng thương sao được.

Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Ai nói là không giải được thế?”

“Hả?”, Chiêm Nhất Đao giật mình.

Chiêm Hùng cũng bàng hoàng: “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, độc của ông ấy có thể giải được”.

“Thật sao?”, Chiêm Hùng mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Ai giải được? Mau để người đó cứu giúp bố tôi”.

“Tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thật sao?”, vậy cầu xin cậu mau giải độc giúp bố tôi. Chỉ cần cậu có thể giải độc được cho ông ấy thì có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng bằng lòng”.

“Anh làm trâu làm ngựa có tác dụng gì chứ? Tôi không có hứng thú với anh”.

Lâm Chính lắc đầu, sau đó chỉ về phía Chiêm Nhất Đao: “Tôi muốn ông ta làm trâu làm ngựa cho tôi”.

“Cái gì?”

Tất cả đều sững sờ. Chiêm Nhất Đao cũng bất ngờ, ông ta cười khổ: “Người anh em, tôi đã là một kẻ tàn phế rồi, sống cũng không được bao lâu nữa. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cậu làm gì? Tôi mà đồng ý thì cậu cũng giống như nuôi một kẻ tàn phế mà thôi”.

“Ông không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ hỏi ông có đồng ý hay không”, Lâm Chính nghiêm túc đáp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.