Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4357



Chương 4357

Đèn flash sáng lên liên tục.

Cứ như là ngôi sao nào đó ghê gớm.

Lâm Chính và Lạc Thiên cũng không khỏi nhìn sang.

“Ai mà rình rang vậy?”.

“Không biết! Nhưng biển hiệu xe này rất quen mắt, Giang A68888? Hình như là xe của Lưu Thiên Đường!”.

“Lưu Thiên Đường? Người nổi tiếng trên mạng có bảy mươi triệu fans ở Mộ Âm đó sao?”.

“Trời ạ, anh ta chạy đến đây check-in rồi à?”.

“Chậc chậc, chẳng trách lại rình rang như vậy. Nghe nói trước khi cậu ta thành người nổi tiếng thì là một cậu ấm nhà giàu. Hôm nay cậu ta đến Bỉ Dực Lâu, e là ngày mai lại lên hot search!”.

“Lượng fans của anh ta rất khủng khiếp, hôm nay ăn, ngày mai dạo phố cũng có hàng vạn người theo dõi, cũng không biết anh ta có gì khác với người thường”.

“Haizz, cho nên anh ta mới là người nổi tiếng, còn chúng ta không phải!”.

Người ở bên đường xôn xao bàn tán, châu đầu ghé tai.

Không ít người lấy điện thoại ra quay phía này.

Xe chậm rãi dừng trước cửa Bỉ Dực Lâu, người đàn ông đòi mua số thứ tự của Lạc Thiên lập tức chạy lên phía trước, mở ô, kéo cửa xe ra.

Sau đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đeo kính đen bước xuống.

Người đàn ông vừa xuống xe, đèn flash ở xung quanh lóe lên điên cuồng, gần như không ngừng lại.

Mấy người nổi tiếng khác cũng vội vàng lia máy quay tới, nhân cơ hội tăng thêm độ hot.

“Các bạn ơi, có nhìn thấy không? Lưu Thiên Đường cũng đến đây rồi! Xem ra Bỉ Dực Lâu này đúng là không tầm thường!”.

“Nào nào, quay ống kính về phía này. Lưu Thiên Đường đấy, mọi người có nhìn thấy không? Mọi người hãy nhấn theo dõi, lát nữa chúng ta sẽ lên Bỉ Dực Lâu cùng nhau ăn với Lưu Thiên Đường!”.

Mấy người nổi tiếng phấn khởi, kích động trò chuyện với cư dân mạng trong phòng livestream.

Lưu Thiên Đường cười nhạt, không để ý đến những người khác, mà đi thẳng đến cửa Bỉ Dực Lâu.

“Sếp, vẫn chưa mua được số bàn”.

Người đàn ông che ô cho Lưu Thiên Đường nhỏ giọng nói.

“Sao? Không có số phù hợp à?”, Lưu Thiên Đường thắc mắc.

“Không phải, là người ta không chịu bán!”.

“Không chịu bán?”.

Lưu Thiên Đường hơi bất ngờ: “Anh trả tiền ít quá sao?”.

“Sao có thể? Tôi bảo người ta tùy tiện ra giá, nhưng người ta không quan tâm đến tiền, chỉ là không muốn bán”.

“Sao anh lại vô dụng vậy? Bảo anh làm chút chuyện cũng không xong! Đồ vô dụng!”.

Lưu Thiên Đường khẽ giọng mắng chửi, hỏi: “Số bàn đang ở trong tay ai?”.

“Người đó”, người đàn ông mặc Âu phục chỉ vào Lạc Thiên.

Lưu Thiên Đường nhìn sang, hai mắt lập tức bừng sáng.

“Ô? Còn là một người đẹp? Không tồi không tồi!”.

Nói xong thì đi thẳng tới chỗ Lạc Thiên.

“Chào cô, tôi là Lưu Thiên Đường. Xin được mạo muội hỏi, cô có bán số thứ tự trong tay cô không? Tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn”, Lưu Thiên Đường cười híp mắt nói.

Trong lúc anh ta nói, vô số ống kính xung quanh đều chĩa về phía này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.