Chương 4377
Nhưng ngay sau đó điện thoại đã bị ngắt máy.
“Thần y Lâm? Thần y Lâm!”, Lâm Phi Anh gọi.
Chẳng ăn thua gì.
Ông ta để điện thoại xuống, vẻ mặt u ám đến cực điểm.
Sắc mặt đám người Anh Các có mặt ở đó đều lộ ra vẻ vừa hoảng sợ vừa nghiêm trọng.
“Tại sao thần y Lâm lại phát hiện ra Lâm Cường?”
“Không đâu…”
“Các chủ, chuyện… chuyện này nên làm sao mới ổn?”
“Đại hội sắp diễn ra rồi, gia tộc yêu cầu không được chọc vào rắc rối, bây giờ thần y Lâm muốn tính toán với chúng ta, nếu gia tộc biết được chắc chắn sẽ trách tội chúng ta”.
“Lẽ nào Lâm Côn Luân nói đúng rồi sao?”
Người Anh Các ai nấy cũng hoảng sợ, tay chân lúng túng.
“Câm miệng hết cho tôi”, Lâm Phi Anh quát.
Mọi người sửng sốt.
Sắc mặt ông ta u ám, hừ một tiếng rồi nói: “Bây giờ tôi đi gặp gia chủ, mọi người đừng hoảng loạn. Chỉ một thần y Lâm thôi, chẳng là cái thá gì cả”.
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra khỏi Anh Các.
Trong một tòa kiến trúc tầng hầm trống ở Giang Thành.
Người đàn ông tên Lâm Cường đang ngồi ở một nơi hệt phòng giam, run lẩy bẩy nhìn một ly chất lỏng màu xanh được đặt trước mặt.
Lâm Chính đứng cạnh bàn trước mặt hắn.
“Nói cho tôi biết, nhà họ Lâm biết chuyện giữa Long Hâm và tôi bằng cách nào?”, ngón tay Lâm Chính gõ lên mặt bèn, lạnh nhạt nói.
“Gì cơ? Tôi… tôi không biết… Long Hâm gì? Thần y Lâm, tôi… tôi chẳng biết gì thật…”, Lâm Cường run lẩy bẩy, lắp bắp nói.
“Nếu không chịu nói thì uống ly nước trước mặt đi”, Lâm Chính nói.
“Đây… đây là cái gì?”, Lâm Cường run rẩy hỏi.
“Một loại thuốc tê liệt, uống xong sẽ làm cho anh trải qua hết đời này trên giường”, Lâm Chính nói.
“Hả? Vậy… tức là tôi uống nó… thì cả đời chỉ có thể làm một người tàn phế sao?”
“Đúng thế, hơn nữa không có thuốc chữa, đây là thuốc do tôi tự chế, tôi nghĩ chắc anh sẽ không nghi ngờ y thuật của tôi nhỉ?”, Lâm Chính nói.
Đồng tử Lâm Cường trợn to, khó tin nhìn anh.
Ai dám nghi ngờ y thuật của người này chứ?
Phải biết rằng, nhà họ Lâm cũng là gia đình y học, cũng am hiểu về y thuật nhưng một khi các bác sĩ của nhà họ Lâm đó nói về thần y Lâm, họ cũng sẽ lộ vẻ khó tin và kinh ngạc.
E là uống thuốc này rồi, dù có tìm các bác sĩ của nhà họ Lâm đó chữa… cũng không có tác dụng.
“Đừng… đừng, tôi không muốn làm người tàn phế! Tôi không muốn…”, Lâm Cường run rẩy gào lên.
“Không muốn làm người tàn phế thì ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nói.
Lâm Cường không dám do dự nữa, nuốt nước bọt nói: “Thật ra tôi cũng không biết tình hình cụ thể, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Lâm thôi… những bí mật chủ yếu…”