Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4378



Chương 4378

“Thế nên anh nói một câu vô nghĩa à?”

“Không không, thần y Lâm, tôi từng nghe nói được vài chuyện, tôi biết một người”.

“Ai?”

“Lâm Bạch Hổ”.

“Ồ? Nói về người này xem”.

“Sao thế? Chủ tịch Lâm biết người này à?”

“Nhà họ Lâm các người bảo Thương Minh đối phó với tôi cũng là do Lâm Bạch Hổ này liên hệ nhỉ?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.

“Sao anh biết?”, Lâm Cường cực kỳ ngạc nhiên.

“Minh chủ Thương Minh nói cho tôi biết”, Lâm Chính cười nói.

“Gì cơ?”

Lâm Cường ngơ ngác, một lúc sau mới nặn ra nụ cười: “Thần y Lâm, anh đang đùa gì thế? Minh chủ Thương Minh… sao có thể nói với anh chuyện này chứ?”

“Anh không tin à?”

“Thần y Lâm, nếu anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi là được, sao lại phải trêu đùa tôi…”

“Thế nếu tôi nói minh chủ Thương Minh đang ở cách vách, anh cũng sẽ không tin à?”

Lâm Cường sửng sốt, cười khổ nói: “Thần y Lâm, rốt cuộc là tôi điên hay anh điên vậy?”

“Được thôi, không lảm nhảm mấy chuyện chẳng có tác dụng nữa, nói việc chính đi, rốt cuộc Lâm Bạch Hổ này là ai?”

“Nghe nói… là người bên kia đến”.

“Bên kia?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng nghĩ ra điều gì, trầm giọng nói: “Ý anh là…”

“Phải, chính là bên đó… Lâm Bạch Hổ này chủ yếu phụ trách bên chỗ Lâm Anh Hùng, thần y Lâm biết Lâm Anh Hùng chứ?”

“Tôi biết, là con át chủ bài của nhà họ Lâm. Nghe nói bây giờ nhà họ Lâm đang cố gắng hết sức bồi dưỡng Lâm Anh Hùng để cho anh ta tham gia đại hội”.

“Đúng thế, cho nên nhiệm vụ Lâm Bạch Hổ là tiêu diệt một số kẻ thù có tiềm năng thay Lâm Anh Hùng. Thần y Lâm, anh còn trẻ tuổi như thế nhưng thực lực thật đáng sợ, đã bị nhà họ Lâm liệt vào hàng kẻ thù mạnh, cộng thêm xích mích trước kia của anh và nhà họ Lâm chúng tôi, hiện giờ anh đã là kẻ thù cần phải tiêu diệt của nhà họ Lâm”, Lâm Cường nói.

“Thế nên nhà họ Lâm đánh không lại bèn muốn mượn tay Thương Minh để đối phó với tôi?”

“Hiện giờ nhà họ Lâm không mong mình tiêu hao quá nhiều sức lực vào những chuyện ngoài đại hội, cả nhà đều nhất trí cho rằng có thể mượn đao giết người là tốt nhất”.

“Hừ, nhà họ Lâm đúng là keo kiệt, vừa muốn giết người vừa không muốn mất sức… thật nực cười”.

“Thần y Lâm, tôi biết nhiều như thế, anh… anh có thể thả tôi đi không?”, Lâm Cường run rẩy nói.

“Vậy thì không được, anh phải ở lại đây một thời gian”.

“Ở một thời gian? Tức là anh không cho tôi đi hả? Thần y Lâm, anh… anh không phải muốn giết tôi đấy chứ?”, Lâm Cường run rẩy hét lên, đã khiếp sợ đến mức hồn bay phách tán.

“Giết anh? Không đâu. Lâm Cường, nói ra thì chúng ta vẫn là thân thích của nhau, sao tôi có thể giết anh được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

“Thân thích?”, đầu óc Lâm Cường đờ đẫn, cả người ngơ ngác nói: “Thần y Lâm, ý… ý anh là?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.