Chương 4447
Nhưng lúc hai binh khí sắc bén sắp đấm tới, hai tay Lâm Chính đột nhiên nắm lấy hai cây châm bạc, đâm vào giữa lông mày của hai cao thủ tuyệt thế.
Hai người thở dốc, tim khẽ run.
Nếu đổi lại là người bình thường, lúc này quan trọng nhất là phải né tránh hoặc phòng ngự! Cho dù muốn phản công cũng phải tung đòn sát chiêu, dùng tấn công làm phòng thủ, buộc hai người kia phải lùi lại.
Tại sao Lâm Chính chỉ đâm ra hai cây châm bạc?
Chẳng lẽ châm bạc này có thể giết người sao?
Sắc mặt hai người tái nhợt, đang định rút lui.
Mũi tên đã lên cung, nếu lúc này không bắn thì chẳng phải cục diện sẽ hỗn loạn, tạo cơ hội cho đối phương đánh trả sao?
Trong nháy mắt, hai bọn chúng nhanh chóng liếc nhìn nhau, đều đưa ra quyết định cứ giết người này trước rồi nói tiếp!
Vậy là, cả hai nắm chặt vũ khí trong tay, dùng hết sức mình đâm về phía Lâm Chính.
Vèo!
Xoẹt!
Cuối cùng, cây châm bạc trong tay Lâm Chính đâm vào giữa trán bọn chúng.
Cùng lúc đó, vũ khí đáng sợ của cả hai cũng hung hăng đâm vào người Lâm Chính.
Tuy nhiên…
Keng!
Keng!
Hai âm thanh kỳ dị vang lên.
Thanh kiếm và con dao găm hung hăng đâm vào điểm yếu của Lâm Chính, nhưng lại giống như đâm vào đá kim cương, không thể xuyên thủng dù chỉ một chút, chứ đừng nói đến việc làm anh bị thương.
Cảnh tượng này quỷ dị đến mức khiến người ta sởn gai ốc.
“Không thể nào!”
Một người hét lên kinh ngạc.
“Mau lùi lại!”
Một người khác lo lắng hét lên.
Hai người lập tức tách ra khỏi Lâm Chính, trở nên cảnh giác.
“Sao lại không thể đâm vào cơ thể người này? Chẳng lẽ thực lực của chúng ta không đủ mạnh?”, sắc mặt một tên hết sức u ám, lạnh lùng hỏi.
“Không! Không phải thực lực của chúng ta không đủ mạnh mà do cơ thể của người này quá mạnh! Nếu như tôi đoán không nhầm, cơ thể của người này ít nhất cũng trên tiên thiên cương khu”, người còn lại nói.
“Cái gì? Trên cả tiên thiên cương khu hả? Có thật không vậy?”
“Nếu là tiên thiên cương khu thì hai chúng ta còn có thể đấu lại, tôi chỉ sợ… cơ thể người này là cơ thể còn trên cả tiên thiên cương khu, nếu vậy thì hai chúng ta hoàn toàn không có khả năng phá vỡ nó!”
“Giờ nên làm gì?”